"Khóc thì có gì mà xấu hổ. Đó chỉ là một cách để giải tỏa cảm xúc thôi." Tống Thời Khê lấy khăn giúp cô ấy lau nước mắt ở khóe mắt rồi vuốt lại những lọn tóc lòa xòa bên tai.
"Ở thành phố này cậu không hề đơn độc. Còn có tớ ở đây mà. Nếu cậu có uất ức gì cứ nói với tớ."
"Chúng ta là bạn bè, nếu có gì tớ có thể giúp được tớ nhất định sẽ không từ chối."
Nghe lời cô nói, Ngô Thu Hồng cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cuối cùng chảy vào tim, chạm đến phần mềm mại nhất trong lòng cô ấy. Khóe môi cô ấy không khỏi nở nụ cười chân thành nói: "Thời Khê, cảm ơn cậu. Tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
"Cảm ơn gì chứ? Chúng ta là bạn bè. Bạn bè chẳng phải là giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành sao? Chúng ta là chỗ dựa vững chắc nhất của nhau." Tống Thời Khê thấy cô ấy cười cũng không kìm được cong mắt cười theo.
Ngô Thu Hồng gật đầu, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tống Thời Khê đang ngồi bên cạnh mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng ngỗng kết hợp với một chiếc váy dài màu trắng. Vạt áo sơ mi được buộc một nút thắt rất đẹp và độc đáo. Mái tóc dài xõa trên vai, cả người vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Kết hợp với khuôn mặt xinh xắn, trông cô thời trang đến lạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play