Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Tống Thời Khê không vội đi mà tìm đến đồng chí công an đã cho mình mượn áo để cảm ơn chân thành.
Lúc đó áo khoác của cô phải luôn che trước ngực để tránh bị hớ hênh nên đồng chí công an mới cho cô mượn áo khoác của mình.
Và Tống Thời Khê hoàn toàn không ngờ rằng anh ta lại chính là cảnh sát Tằng mà Trịnh Huệ Lan đã nhắc đến. Cả hai đều nhận ra thân phận của nhau. Trong cuộc trò chuyện sự xa cách vô thức giảm đi, thay vào đó là sự thân thiết hơn.
Tằng Cảnh Tự còn nhiệt tình nói rằng đội tuần tra nhỏ của anh ta mỗi ngày đều đi qua nhà cô, lúc đó sẽ đặc biệt chú ý đến sự an toàn của cô. Nếu có gì bất thường sẽ xử lý ngay lập tức và thông báo cho cô.
Nghe vậy Tống Thời Khê vui mừng khôn xiết, đang định nói thêm vài lời cảm ơn thì một mùi hương thanh khiết dễ chịu ập đến, trên vai cô đã có thêm một chiếc áo vest đen rộng thùng thình bao trọn cả người cô một cách mạnh mẽ.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tống Thời Khê có chút không kịp phản ứng. Cô theo bản năng luống cuống tay chân đỡ chiếc áo vest, những lời muốn nói cũng nuốt trở lại. Khi cô ngây người ngước lên, cô thấy một bóng người cao lớn đứng bên cạnh từ lúc nào không hay.
"A Việt, cậu vẫn chưa đi à?" Tằng Cảnh Tự thấy Tần Việt thì khá vui, lông mày anh ta khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập ý cười.
So với anh ta, cảm xúc của Tần Việt nhạt hơn rất nhiều, chỉ khẽ ừ một tiếng rồi cúi đầu nói với Tống Thời Khê: "Mặc vào, đi với tôi."
Nghe kỹ sẽ thấy sự bất mãn rõ rệt trong giọng nói của anh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT