Nói là khách sạn nhưng thực ra gọi là nhà nghỉ thì đúng hơn.
"Đồng chí Tống, điều kiện có hạn, đây là khách sạn tốt nhất trong thị trấn rồi. Cô có cần gì thì cứ bảo người đến tìm tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô."
Người đón họ là một phó đạo diễn trong đoàn phim khoảng ba mươi mấy tuổi, chắc là người Thượng Hải, nói chuyện có chút giọng địa phương. Khuôn mặt chữ điền của anh ta khi cười lên khóe mắt đầy nếp nhăn, trông có vẻ thân thiện nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, rõ ràng chỉ là khách sáo.
Tống Thời Khê tự biết mình là người mới, cũng không xem mình là nhân vật lớn. Hơn nữa cô cũng không coi những lời của phó đạo diễn là thật. Đây là thời điểm quan trọng để khởi quay, nhân viên bận rộn không ngừng làm gì có thời gian rảnh để lo những chuyện lặt vặt?
Hơn nữa ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nếu thật sự thiếu gì đó e là cũng chẳng có chỗ mà mua.
Nghĩ đến đó Tống Thời Khê khẽ mỉm cười bình thản nói: "Vậy xin cảm ơn đạo diễn Trương."
Bình thường để tỏ vẻ tôn trọng người ta sẽ bỏ chữ "phó" đi để làm vui lòng đối phương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play