Có thông tin về màu sắc quần áo, việc tìm người trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Tống Thời Khê tìm thấy thư ký của Tần Việt là Từ Tiến Trạch, anh ta đang nói chuyện với một người khác. Khi thấy cô đến, ánh mắt anh ta đầy nghi ngờ và đề phòng. Mãi đến khi cô nhắc đến Tần Việt và tình trạng hiện tại của anh Từ Tiến Trạch mới bán tín bán nghi đi theo cô đến dưới cửa sổ.
Sau khi đưa người đến, Tống Thời Khê không bỏ chạy mà tận tâm giúp Từ Tiến Trạch đưa người từ phòng tạp vụ ra ngoài.
Cô là người lạ nước lạ cái, chạy thì có thể chạy đi đâu được? Chi bằng cứ tạo ấn tượng tốt, lỡ Tần Việt tỉnh lại nhớ đến hành động tốt này của cô mà xử lý nhẹ nhàng vụ việc oái oăm do nguyên chủ gây ra thì sao?
Nhưng cô không ngờ lòng tốt lại làm hỏng việc.
Nhìn thấy Tần Việt vì cô đến gần mà tình trạng ngày càng tồi tệ, ngay cả thư ký Từ vốn luôn điềm tĩnh nghiêm túc cũng không nhịn được mà đưa tay lên trán bất lực nói: "Đồng chí Tống, xin cô hãy đứng ra xa một chút."
Tống Thời Khê lập tức buông tay cười gượng lùi lại hai bước.
Khi đến bãi đỗ xe, Tống Thời Khê sợ bị bỏ lại nhanh chóng lên ghế phụ đường hoàng nói: "Sếp của anh đã đụng vào đầu tôi, tôi cần đi khám bác sĩ."
Từ Tiến Trạch đang lo lắng cho tình trạng của Tần Việt nên không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, đạp ga rời khỏi nhà họ Tần.
Tống Thời Khê dựa vào ghế xe không quan tâm đến vết đau âm ỉ ở sau gáy bắt đầu suy nghĩ về con đường tương lai.
Cô chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ xuyên sách, mặc dù chỉ là một nữ phụ pháo hôi nhưng có cơ hội sống lại lần nữa cô đã cảm thấy rất biết ơn và may mắn.
Hơn nữa tuy là một thế giới hoàn toàn xa lạ nhưng cô đã biết trước cốt truyện và diễn biến tương lai. Trong thập niên 80 đầy rẫy cơ hội kinh doanh này chỉ cần cô chịu khó chẳng lẽ lại sợ không kiếm được tiền?
Người ta vẫn nói “chịu khổ là phúc” nhưng nếu có thể sống một cuộc sống giàu sang sung sướng thì ai lại muốn chịu khổ?
Giá mà cô xuyên đến sớm hơn một chút, không gây thù chuốc oán lớn với nữ chính, không dây dưa với vị hôn phu của nữ chính và cũng không bỏ thuốc mà lại bỏ nhầm cho anh trai nữ chính thì có lẽ cô đã có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, bám víu vào ơn huệ của cha nguyên chủ đối với nhà họ Tần.
Nhưng dở cái là hiện tại trên người cô đầy rẫy vết nhơ. Ở lại nhà họ Tần để tiếp tục dây dưa với nữ chính chỉ có một con đường chết, cô chỉ có thể tìm đường sống khác.
Tóm lại nhà họ Tần không thể ở lại. Nhưng cô có thể đi đâu?
Nguyên chủ không cha không mẹ, ở quê lại toàn họ hàng máu lạnh. Chỉ cần cô quay về số phận của cô sẽ là bị gả cho một gã đàn ông ế vợ. Đây cũng chính là lý do ban đầu nguyên chủ đồng ý được nhà họ Tần đón đi.
Quay về là điều không thể, hơn nữa cô vẫn đang là sinh viên năm nhất, rời khỏi thành phố cũng không thực tế.
Tấm bằng đại học thời này có giá trị hơn nhiều so với sau này, sau khi tốt nghiệp được phân công vào một công việc ổn định hoặc xin làm nhân viên ở một công ty đều rất có tương lai vì vậy việc tốt nghiệp suôn sẻ là rất quan trọng.
Cô có thể ở ký túc xá trường nhưng giờ đã vào học rồi, lúc đó không đăng ký giờ không biết có còn chỗ ở hay không. Cô chỉ có thể đợi đến thứ Hai đi học tìm cố vấn để hỏi. Nếu được thì chuyển vào ký túc xá, nếu không thì phải tiết kiệm tiền để thuê một căn phòng ở tạm đợi đến học kỳ sau mới chuyển vào ký túc xá.
Nhưng thuê nhà thì...
Tống Thời Khê nghĩ đến chiếc ví rỗng của nguyên chủ chỉ thấy đầu càng đau hơn.
Thực ra nguyên chủ vốn dĩ cũng là một phú bà nhỏ, trong tay có tiền tiết kiệm nhiều năm của cha và tiền bồi thường từ nhà máy cộng với tiền tiêu vặt hàng tháng của nhà họ Tần, số tiền này rất đáng kể.
Nhưng sau khi đến thủ đô cô đã vung tiền như rác để chạy theo xu hướng, còn cái gì cũng muốn hơn thua với Tần Chi Ý, mua đồ chỉ cốt đắt tiền, đến giờ trong tay chỉ còn lại hơn mười tệ.
Số tiền này không đủ để thuê nhà mà còn hơn nửa tháng nữa mới đến kỳ phát tiền sinh hoạt phí tiếp theo của nhà họ Tần. Cô chỉ có thể đợi hoặc tìm cách kiếm tiền.
Mải suy nghĩ lung tung cô không biết mình đã đến bệnh viện từ lúc nào, mãi đến khi Từ Tiến Trạch nhắc nhở cô mới phản ứng lại, dặn dò Từ Tiến Trạch chăm sóc Tần Việt cẩn thận còn cô thì chạy vào bệnh viện tìm bác sĩ.
Nhìn bóng lưng Tống Thời Khê chạy đi, vẻ mặt Từ Tiến Trạch rất phức tạp. Anh ta không phải là kẻ ngốc, ngược lại có thể ở bên Tần Việt nhiều năm anh ta rất thông minh.
Qua vài lời của Tống Thời Khê anh ta đã đoán được bảy, tám phần sự việc. Sở dĩ không đuổi Tống Thời Khê đi là vì muốn xem cô còn muốn làm gì và cũng để khi Tần Việt tỉnh lại có thể xử lý người này ngay lập tức.
Nhưng anh ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao Tống Thời Khê lại tích cực chạy tới chạy lui như vậy? Chẳng phải càng rời xa càng tốt, phủi sạch mọi liên quan đến bản thân hay sao? Khi đó cắn răng không thừa nhận có liên quan đến chuyện này có lẽ còn có thể thoát tội.
Chẳng lẽ cô ngây thơ nghĩ rằng làm như vậy có thể lay động Tần Việt và trở thành phu nhân của anh?
Tống Thời Khê không hề biết rằng hành động "nịnh bợ" để cầu một tấm bùa hộ mệnh của mình đã bị Từ Tiến Trạch hiểu sai. Sau khi tìm bác sĩ và y tá giải thích tình hình, cô dẫn họ chạy về phía bãi đỗ xe.
Mọi chuyện sau đó diễn ra đơn giản hơn nhiều, đăng ký, đóng tiền, nhập viện...
Cô cũng tiện thể dùng ví của Từ Tiến Trạch để kiểm tra sau gáy. May mắn là chỉ bị sưng đỏ, bác sĩ thậm chí còn không kê thuốc, chỉ dặn cô nghỉ ngơi nhiều hơn rồi cho cô đi.
Hoàn thành xong tất cả các thủ tục này, trời đã tối hẳn.
Thấy Từ Tiến Trạch đi chuẩn bị bữa tối cho Tần Việt, Tống Thời Khê vội vã nhờ anh ta mang giúp cô một phần. Dù sao thì những khoản chi này sau khi Tần Việt tỉnh lại chắc chắn sẽ bồi hoàn cho Từ Tiến Trạch. Cứ coi như đây là tiền bồi thường vì anh đã đẩy cô ngã và làm đầu cô bị thương.
Hơn nữa Tần Việt giàu có như vậy, số tiền này chỉ là chuyện nhỏ.
Còn về những tổn thương mà nguyên chủ đã vô tình gây ra cho anh...
Đó là việc của nguyên chủ, không phải việc của cô, cô không cần phải chịu trách nhiệm!
Khi Từ Tiến Trạch rời đi, trong phòng bệnh có thêm một nữ y tá. Cô ấy nói rằng đến để chăm sóc Tần Việt nhưng Tống Thời Khê trong lòng biết rõ đây là để giám sát cô, sợ cô làm gì với Tần Việt đang hôn mê.
Không phải, người ta đã như thế rồi, có thể tỉnh dậy được hay không còn là một vấn đề. Cô có thể làm gì anh chứ?
Nghĩ đến đây Tống Thời Khê không hề che giấu mà trợn mắt, trong đầu lại vô thức nhớ đến chiếc túi quần bên hông rất nổi bật dưới ánh sáng lờ mờ. Cô sững sờ một lúc rồi ánh mắt không kiểm soát được mà liếc nhìn về một chỗ nào đó.
Kích thước thật sự lớn đến vậy sao?
Đáng tiếc câu hỏi này không có được đáp án vì chiếc chăn đã che kín mít.
Cô đang tiếc nuối thì lúc ngước mắt lên lại đối diện với một đôi mắt đen ẩn chứa sự tức giận tột độ. Cô giật mình suýt nữa thì ngã khỏi ghế. Sau khi ngồi vững, cô nuốt nước bọt một cách chột dạ cười gượng gạo nói: "Anh tỉnh rồi à?"
Tần Việt không nói gì, từ từ ngồi dậy trên giường. Đuôi mắt cụp xuống, anh âm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có vẻ ngây thơ, trong sáng của cô. Trong lòng là sự chán ghét gần như không thể kìm nén. Vừa hé miệng định nói gì đó, anh liếc thấy nữ y tá bên cạnh nên lại nuốt tất cả những lời định nói xuống.
"Có muốn uống nước không?"
Tống Thời Khê thấy anh dời tầm mắt thì lập tức cảm thấy uy lực đè nặng lên người giảm đi phân nửa. Cô cũng chẳng để ý đến điều gì khác, ngay lập tức nịnh nọt muốn làm gì đó để làm dịu cơn giận của anh.
Lời vừa dứt, Tần Việt còn chưa kịp nói gì thì nữ y tá bên cạnh đã tận tình mở lời: "Bệnh viện không có ly, cần phải tự chuẩn bị."
Nghe cô y tá nói, Tống Thời Khê khóe miệng giật giật chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Sao cô lại quên mất giờ là năm 1988, bệnh viện thời này chắc chắn không tiện nghi như sau này, làm gì có đồ dùng một lần mà cung cấp.
Tống Thời Khê cười gượng gạo, vừa định nói mình đi mua nhưng chợt nhớ ra mình không có tiền nên im lặng một lát nhẹ nhàng nói: "Thư ký Từ đi mua cơm rồi, đợi anh ấy về..."
Lời còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng cười khẩy vang lên không xa. Tống Thời Khê mặt đỏ bừng, hàng mi dài run rẩy, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ.
Tần Việt thấy vậy thì môi mỏng hé mở, lạnh lùng bảo y tá ra ngoài trước.
Cửa phòng bệnh đóng lại, anh không còn che giấu sự căm ghét đối với cô, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào cô. Một luồng khí thế lạnh lẽo lan tỏa từ người anh nhưng giây tiếp theo, anh đột nhiên cười, nụ cười nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua vô cùng tuấn tú.
"Thủ đoạn hay thật."
Rõ ràng trông rất ôn hòa, nho nhã nhưng Tống Thời Khê lại chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng. Cô đột nhiên nhớ lại những miêu tả về anh trong truyện: tính cách thất thường, lạnh lùng vô tình, không từ thủ đoạn...
Hầu hết tất cả những từ ngữ miêu tả nhân vật phản diện đều không có gì lạ khi dùng để miêu tả anh. Nhưng trớ trêu thay anh lại là thần hộ mệnh của nữ chính, thuộc về phe "chính diện", có địa vị cao, thủ đoạn cao siêu. Trong cuốn sách này anh có thể nói là "thần cản giết thần, phật cản giết phật".
Bất cứ ai đối đầu với anh và nữ chính cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp.
Với năng lực và thủ đoạn của anh chắc chắn có thể tra ra được hồ sơ mua thuốc của cô, có được "bằng chứng" cô có ý đồ bất chính với anh là chuyện dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó lỡ như anh lén lút đưa cô vào đồn công an hoặc tìm một ngọn núi hoang mà chôn...
Nghĩ đến đây Tống Thời Khê gần như không chút do dự, ba bước hai bước xông đến trước giường bệnh. Eo cô va vào thành giường sắt đau đến mức nước mắt giàn giụa.
"Anh, em xin lỗi, chuyện này là lỗi của em, là do em bị mỡ heo che mờ mắt làm ra chuyện ngu ngốc này nhưng tất cả là vì..."
Thay vì chối cãi đủ kiểu rồi bị Tần Việt vạch trần chi bằng cô cứ thẳng thắn thừa nhận. Nhưng tuyệt đối không thể nói hết sự thật, nếu để anh biết mục tiêu bỏ thuốc của cô không phải là anh mà là vị hôn phu của người em gái mà anh yêu quý nhất, kết cục của cô chắc chắn sẽ thảm hơn nữa!
Vậy phải nói như thế nào đây?
Trong lúc Tống Thời Khê đang vắt óc suy nghĩ, Tần Việt cũng nhìn cô với vẻ mặt khó đoán.
Trong phòng bệnh chỉ có một bóng đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ, dưới ánh sáng mờ ảo chỉ thấy trong mắt người đẹp ngấn lệ chứa đựng sự sợ hãi, e dè.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc đầy những vệt nước mắt đáng thương, chóp mũi nhỏ nhắn, thanh tú đỏ ửng vì khóc. Hàng mi dài như cánh ve run rẩy yếu ớt trông thật vô tội và tủi thân, đặc biệt dễ khiến người ta thương xót.
Giọng nói nghẹn ngào, một tiếng "anh" ngọt ngào như dòng suối mật, trong trẻo và ngoan ngoãn.
Nhưng Tần Việt lại thấy rõ đôi mắt đen láy của cô không ngừng đảo qua đảo lại, vô cùng tinh ranh.
Khóe môi anh càng cong lên một cách đầy mỉa mai, anh im lặng chờ đợi cô tiếp tục bịa đặt.
"Tất cả là vì, vì em thích anh!"
Cô nhắm mắt lại, nghiến răng thốt ra ba chữ làm kinh động trời đất.