Trong những suy nghĩ hỗn độn, cô ấy cảm thấy món ăn ngon lành trong miệng cũng trở nên vô vị.
Mặt khác bị Tần Việt đút ăn trước mặt nhiều người như vậy, ban đầu Tống Thời Khê cảm thấy không quen muốn từ chối nhưng cái bụng đang kêu réo lại ra sức ngăn cản khiến cô không thể nói một lời nào.
Trời đất bao la, ăn là to nhất, Tống Thời Khê lặng lẽ há miệng. Ăn xong nửa bát, cô lén nhìn sắc mặt của Trịnh Huệ Lan. Không thấy gì bất thường cô mới yên tâm một chút, dù sao cũng tốt hơn là một khuôn mặt cau có.
Cả bàn ăn mỗi người một tâm sự nhưng lại hòa hợp một cách kỳ lạ.
Sau khi ăn xong, Tần Việt và Tống Thời Khê chào tạm biệt mọi người sánh bước ra khỏi phòng bệnh. Mãi đến khi lên xe Tống Thời Khê vẫn có cảm giác không thật, không kìm được quay đầu nhìn Tần Việt ở ghế lái nhẹ nhàng hỏi: "Em không nằm mơ đấy chứ?"
Tần Việt sững sờ, nhanh chóng hiểu ra cô đang hỏi gì nhưng lại trả lời một câu chẳng liên quan: "Không, chỉ là một tháng không gặp, em không nhận ra chồng mình nữa sao?"
Khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra vẻ đau lòng và thất vọng khiến Tống Thời Khê giật mình, suýt nữa thì nghĩ mình là người phụ bạc vô lương tâm. Sau khi định thần lại, khóe miệng cô không khỏi giật giật hừ một tiếng: "Em thấy tổng giám đốc Tần sau này không cần làm ông chủ nữa đâu, vào giới giải trí đóng phim cũng tự nuôi sống bản thân được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play