Người bảo vệ mới nhận việc không lâu vì tiếng phổ thông không được tốt nên được phân công trực ca đêm. Anh ta hoàn toàn không hiểu Tần Chi Ý vừa khóc vừa nức nở nói gì. Nhưng nhìn thấy cô gái xinh đẹp này đang mặc đồ ngủ lại khóc thảm thiết như vậy, anh ta liền nhận ra chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra bèn lập tức lên tiếng hỏi.
Nhưng Tần Chi Ý không biết nói tiếng Quảng Đông. Nghe người bảo vệ nói một tràng dài lầm bầm, cô ấy không hiểu gì đành lặp lại yêu cầu của mình hai lần. Nhưng đối phương vẫn vẻ mặt đầy hoang mang khiến cô ấy càng tủi thân hơn. Nước mắt như những viên ngọc trai đứt dây rơi xuống từng hạt.
“Cô đừng khóc, mau lau nước mắt đi.” Người bảo vệ cuống quýt lấy một gói giấy ăn từ trong ngăn kéo ra. Sau đó anh ta cuối cùng cũng hoàn hồn: “Cô đợi một chút, tôi gọi điện cho đồng nghiệp hỏi thử nhờ họ qua đây.”
Tần Chi Ý khóc gần như không thở nổi, cũng không khách sáo với người bảo vệ nhận lấy giấy ăn lau mặt. Cô ấy hít một hơi thật sâu nói một cách tròn vành rõ chữ: “Điện thoại, điện thoại, tôi muốn gọi điện thoại.”
Người bảo vệ đang chờ đầu dây bên kia bắt máy, tiếng ồn trong điện thoại khá lớn, anh ta nhất thời không nghe rõ theo bản năng hỏi: “Cái gì? Cô nói gì?”
Tần Chi Ý sốt ruột khoa chân múa tay, vừa khóc vừa chỉ vào chiếc điện thoại trên tay người bảo vệ: “Tôi muốn gọi điện thoại.”
Tần Việt đến đúng lúc đó. Anh vươn tay ôm lấy vai Tần Chi Ý nói bằng tiếng Quảng Đông với người bảo vệ cũng đang bối rối: “Cảm ơn anh, tôi là anh trai cô ấy. Giờ không sao rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT