Chàng trai đứng thẳng người mặc một chiếc áo sơ mi hoa và quần jeans ống loe thịnh hành nhất bấy giờ. Anh ta mở hai cúc áo trên cổ để lộ chiếc cổ thon dài và xương quai xanh, thấp thoáng cả cơ ngực săn chắc. Vai rộng, eo hẹp, tỉ lệ đầu và vai vô cùng cân đối.

Anh ta rất đẹp trai cũng rất thời thượng nhưng Tống Thời Khê vẫn cảm thấy bộ quân phục màu xanh lục hợp với anh ta hơn.

Bộ đồ này có vẻ quá phô trương, giống như một con công đang muốn xòe đuôi.

Tống Thời Khê khóe môi giật giật đưa tay lên xem đồng hồ. Vẫn còn mười mấy phút nữa mới đến giờ hẹn, không ngờ trông anh ta có vẻ tùy tiện nhưng lại rất đúng giờ, thậm chí còn đến sớm.

Điều này khiến cô có ấn tượng tốt hơn về anh ta. Cô đang định bước tới thì Cao Hứa Niên đã phát hiện ra cô. Anh ta vừa vẫy tay vừa cười đi tới, miệng còn gọi: "Đồng chí Tống."

Anh ta cười, nốt ruồi nhỏ ở giữa má phải cũng nhếch lên theo khóe môi, trông vừa tươi sáng vừa rạng rỡ.

"Đồng chí Cao." Thấy anh ta lịch sự như vậy Tống Thời Khê cũng lên tiếng chào.

Cao Hứa Niên cao lớn, sải bước dài, chỉ vài giây đã đến trước mặt. Đôi mắt màu nâu nhạt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo của cô.

Vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn hôm qua!

Anh ta vừa định nói gì đó, ánh mắt lại liếc thấy Ngô Thu Hồng đứng bên cạnh Tống Thời Khê, lông mày đột nhiên nhíu lại: "Vị này là?"

"Bạn của tôi."

Tống Thời Khê đang vội giải quyết chuyện chiếc máy nghe nhạc, chỉ giới thiệu qua loa rồi nói thẳng: "Đi thôi, từ đây rẽ phải đi thẳng 500 mét là có một tiệm sửa chữa. Chúng ta đến đó xem sao."

Nói xong cô khoác tay Ngô Thu Hồng rồi đi thẳng.

Thấy vậy Cao Hứa Niên hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được thế nào là "ngậm bồ hòn làm ngọt", có nỗi khổ không nói nên lời.

Ban đầu anh ta cứ nghĩ hôm nay chỉ có hai người coi như một buổi hẹn hò trá hình. Anh đã hào hứng cả đêm, còn dậy sớm để tút tát lại bản thân.

Nhưng bây giờ mọi kế hoạch đều đổ sông đổ bể.

Nhìn hai người phía trước vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, Cao Hứa Niên nghiến chặt răng. Nhưng anh ta vẫn không đành lòng bỏ lỡ cơ hội này, bước nhanh vài bước đuổi kịp đi song song với họ, cười và chủ động hỏi: "Hai cô là bạn cùng lớp à?"

Tống Thời Khê và Ngô Thu Hồng lần lượt gật đầu.

"Hai cô học ngành gì vậy?"

Cao Hứa Niên tiếp tục cố gắng, muốn hỏi thêm thông tin hữu ích. Nhưng thật không may, hai người họ như đã bàn bạc trước, miệng còn cứng hơn cả mai rùa, không thể moi được gì.

Không còn cách nào khác, Cao Hứa Niên đành chuyển hướng chủ động giới thiệu bản thân.

Hai người họ lúc này mới biết Cao Hứa Niên là người gốc ở thủ đô. Bố làm việc ở cơ quan nhà nước, mẹ mở một nhà hàng, anh trai làm kinh doanh thời trang. Điều kiện gia đình rất tốt. Bản thân anh ta từ nhỏ học hành giỏi giang, không có thói quen xấu nào. Sở thích là chạy bộ, chơi bóng rổ, nghe nhạc, leo núi...

Ban đầu Tống Thời Khê và Ngô Thu Hồng nghe rất chăm chú nhưng càng nghe càng thấy sai sai. Sao lại giống "kẻ buôn dưa lê tự khen dưa của mình" vậy, chỉ thiếu điều chưa kể rõ 18 đời tổ tông thôi.

Nếu không phải vì biết mục đích của buổi gặp mặt hôm nay là để sửa máy nghe nhạc, họ còn tưởng là đang đi xem mắt.

Tống Thời Khê vội vàng ngắt lời. Cao Hứa Niên mới ngừng chủ đề này chuyển sang nói về những danh lam thắng cảnh và ẩm thực của thủ đô. Khi biết hai người họ chưa từng đi leo Vạn Lý Trường Thành, anh ta còn tốt bụng ngỏ ý nếu lần sau có cơ hội có thể đi cùng nhau, anh ta sẽ làm hướng dẫn viên miễn phí.

Tống Thời Khê và Ngô Thu Hồng không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, lờ đi chủ đề này một cách khéo léo.

Dù sao hôm nay xong việc cũng sẽ không gặp lại nữa, nói nhiều lời khách sáo làm gì? Chỉ lãng phí lời nói.

Đây là lần đầu tiên Cao Hứa Niên gặp phải hai cô gái "khó nhằn" đến vậy, sự tự tin bị tổn thương nghiêm trọng. Sau đó tuy vẫn cố gắng bắt chuyện nhưng rõ ràng không còn nhiệt tình như lúc ban đầu.

Đến tiệm sửa chữa mà Tống Thời Khê nói, ba người hoàn toàn im lặng chờ đợi kết quả kiểm tra của thợ. May mắn là chiếc máy nghe nhạc không bị hỏng nặng, chỉ bị trầy một chút sơn, có thể sơn lại được, không tốn nhiều tiền.

Đến lúc này tảng đá lớn trong lòng Tống Thời Khê mới hoàn toàn rơi xuống đất.

"Cái vết xước này không cần sửa đâu." Cao Hứa Niên xua tay, trực tiếp lấy chiếc máy nghe nhạc từ tay người thợ.

Anh ta vốn dĩ không có ý định bắt cô đền, chỉ là để tiếp cận cô nên mới nói như vậy. Giờ mục đích đã đạt được đương nhiên sẽ không để cô phải trả tiền sửa chữa.

Hơn nữa để con gái bỏ tiền cho một người đàn ông như anh ta thì ra thể thống gì?

Nghe vậy Tống Thời Khê sững lại một chút rồi nói: "Như vậy sao được."

Cao Hứa Niên vẫn kiên quyết không nhận. Vì chủ nhân của chiếc máy đã nói vậy, Tống Thời Khê đành đồng ý chuyển sang nói: "Vậy tôi trả tiền xe cho anh."

Đây là chuyện đã hẹn trước từ hôm qua.

"Tôi..."

Tống Thời Khê không đợi anh ta nói liền nhét một tệ đã chuẩn bị sẵn vào tay anh ta: "Cầm lấy đi, chúng ta coi như hòa nhau."

Hòa nhau? Cao Hứa Niên càng thấy đồng tiền này nóng bỏng tay hơn. Nhưng thấy đôi mắt sáng và nghiêm túc của cô, anh ta đành nuốt lại những lời muốn nói nhướng mày: "Được rồi, chúng ta coi như có duyên, sau này làm bạn nhé?"

Sau cuộc trò chuyện vừa rồi Tống Thời Khê cũng thấy Cao Hứa Niên là một người thú vị nên không từ chối.

Cao Hứa Niên cũng biết điểm dừng, đưa họ đến cổng trường rồi rời đi.

"Những lo lắng của chúng ta trước đây đều là thừa thãi." Ngô Thu Hồng nhún vai. Tình huống xấu nhất đã không xảy ra còn được uống nước ngọt miễn phí và kết thêm bạn mới.

Nghe vậy Tống Thời Khê cũng cười: “Phải rồi, nhưng lòng phòng người vẫn không thể thiếu. Làm người, làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Ngô Thu Hồng rất đồng tình với câu nói này, gật đầu phụ họa. Hai người trò chuyện thêm một lát, thấy còn sớm Tống Thời Khê liền chuẩn bị ra phố sau để bán nốt số quần áo còn lại.

Mấy ngày liên tục Tống Thời Khê bận rộn bán nốt số quần áo đó. May mắn là hiệu quả khá tốt, cuối cùng chỉ còn lại một, hai chiếc. Thấy Đặng Thúy Hà muốn mua, cô liền đóng gói bán rẻ cho cô ấy coi như cảm ơn cô ấy đã giúp cô tìm nhà trong thời gian này.

Ngoài ra Tống Thời Khê còn đặc biệt để lại cho Ngô Thu Hồng một chiếc váy hợp với cô ấy và một chiếc kẹp tóc đi kèm. Thời gian qua cô ấy đã giúp đỡ không ít, những ân tình này cô đều ghi nhớ trong lòng.

Sợ Ngô Thu Hồng ngại không nhận bảo cô giữ lại để bán, Tống Thời Khê đã cố ý đợi mọi việc kết thúc mới tặng.

Ban đầu Ngô Thu Hồng nhất quyết không chịu nhận, Tống Thời Khê phải dùng đủ mọi cách mới thuyết phục được cô ấy.

Mọi chuyện đã ổn thỏa và cuối tuần tươi đẹp cũng đến.

Sáng sớm Trịnh Huệ Lan đã chuẩn bị để về nhà họ Trịnh. Trong lúc đó bà còn tranh thủ đưa tiền sinh hoạt phí tháng Năm cho Tống Thời Khê rồi dặn dò vài câu mang tính tượng trưng, bảo cô ở nhà một mình phải chú ý an toàn sau đó cùng Tần Bạc Viễn đưa Tần Chi Ý đi.

Tống Thời Khê đứng ở cửa, đợi đến khi không còn thấy đèn xe nữa mới hào hứng mở phong bì đựng tiền ra. Sau khi đếm xong số tiền bên trong, cô không khỏi tặc lưỡi.

Số tiền cô vất vả bán váy trong nhiều ngày trời còn không bằng số tiền tiêu vặt mà nhà họ Tần tùy tiện cho. Đúng là "người với người so sánh, tức chết người."

Thầm chửi thầm vài câu, Tống Thời Khê cất tiền đi quay người vào nhà.

Họ đi đến thứ Hai mới về, tục ngữ có câu: "Hổ vắng nhà, khỉ xưng vương." Hai ngày này căn biệt thự nhỏ này chính là thiên đường của cô.

Nghĩ đến đó Tống Thời Khê không khỏi mỉm cười. Cô tiện tay búi tóc lên, sau khi cho dì Dương về nhà, cô vào bếp tìm những nguyên liệu cần thiết trong tủ lạnh và tủ bếp chuẩn bị làm một bữa tối vừa ngon vừa đẹp da cho bản thân.

Sau khi đến thế giới này cô chưa từng vào bếp. Lúc đầu còn hơi lúng túng nhưng sau đó thì quen tay.

Khi nhà họ Tần ở nhà, cô không tiện bày vẽ những món này vì làm rất lách cách. Bình thường làm một suất đã đủ phiền rồi nói gì đến làm cho cả nhà.

Hơn nữa người nhà họ Tần chưa chắc đã muốn ăn đồ cô làm, mà cô ăn một mình thì cũng kỳ.

Thế nên cô đành dẹp bỏ ý định nấu nướng.

Đó chính là cái khó của việc sống nhờ nhà người khác. Nếu ở nhà mình muốn làm gì thì làm, chẳng cần phải quan tâm đến người khác, chỉ cần bản thân vui là được.

Cô cũng muốn chuyển ra ngoài sớm nhưng thuê nhà đâu có đơn giản như vậy. Cô đã xem hơn chục căn nhà nhưng không ưng ý, hoặc là nhà có vấn đề hoặc là chủ nhà có vấn đề, chưa gặp được cái nào ưng ý cả hai.

Người ta nói "tiền nào của nấy". Bây giờ trong tay đã có tiền bán quần áo và tiền sinh hoạt phí nhà họ Tần cho, Tống Thời Khê quyết định nâng ngân sách lên. Thà chịu thiệt ở chỗ khác chứ không thể chịu thiệt ở chỗ ở.

Một là vì an toàn, hai là vì thoải mái.

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc chi tiêu của cô sẽ tăng lên, cô cần nhiều tiền hơn. Bỏ qua khoản sinh hoạt phí hàng tháng nhà họ Tần cho, bản thân cô phải có một nguồn thu nhập ổn định. Nếu không sau này nhà họ Tần cắt tiền của cô, cô sẽ phải ra đường.

Dù sao mối quan hệ không rõ ràng giữa nguyên chủ và Lý Nghiễn Hành chính là một quả bom hẹn giờ không biết chừng nào sẽ nổ tung. Cô phải chuẩn bị một con đường lui cho mình.

Bán hàng vỉa hè kiếm tiền cũng tốt, lợi nhuận khá cao nhưng quá mệt. Chỉ trong nửa tháng mang hai vali đi lại cô đã suýt nữa hỏng cả hai cánh tay. Hơn nữa đây là còn có Ngô Thu Hồng giúp đỡ rất nhiều. Cô không dám nghĩ nếu chỉ có một mình thì sẽ vất vả đến mức nào.

Hơn nữa thời gian gần đây cô gần như dành toàn bộ thời gian rảnh để bán hàng kiếm tiền, không có thời gian ôn lại kiến thức trên lớp. Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ cô sẽ trượt môn cuối kỳ như nguyên chủ.

Ước gì có một công việc chỉ làm vào cuối tuần thì tốt biết mấy.

Tống Thời Khê thở dài, tạm thời thu lại suy nghĩ tập trung vào các nguyên liệu trước mặt.

Cô cho mộc nhĩ, táo đỏ, nhãn nhục vào nước, nấu cho đến khi sền sệt rồi cho kỷ tử và sữa vào khuấy đều, cuối cùng rắc thêm vài cánh hoa hồng. Món ăn có vị mềm, ngọt, thơm, rất tốt cho phổi và da.

Sau đó cô nghiền khoai môn và khoai lang tím thành bột nhão, thêm bột mì vừa đủ rồi nhào thành khối cho vào nồi hấp 30 phút. Một món tráng miệng ngon mà không ngán đã hoàn thành. Lượng calo thấp, ăn nhiều vào buổi tối cũng không sợ béo.

Tống Thời Khê thích khoai lang tím nên cho nhiều hơn một chút. Cô còn dùng bột mì nặn thành những chiếc mũi nhỏ và đôi mắt nhỏ, những viên khoai lang tím nhỏ nhắn, xinh xắn được xếp ngay ngắn trên đĩa trông vô cùng đáng yêu.

Cô đang định ăn thử một viên thì chợt nhớ ra trong phòng trên lầu còn một hũ mật hoa quế nhỏ mà cô mua ở phố sau trường hôm qua. Nếu cho vào chè mộc nhĩ thì chắc chắn sẽ rất ngon. Cô liền lên lầu trước.

Không ngờ khi quay trở lại đĩa khoai lang tím đáng yêu kia đã vơi đi hơn một nửa.

Và "thủ phạm" đang chuẩn bị ăn nốt bát chè mộc nhĩ nhỏ của cô. Đồng tử Tống Thời Khê đột nhiên mở to. Đây là thành quả lao động của cô trong suốt một, hai giờ đồng hồ. Hôm nay dù có là ngọc hoàng đại đế đến cô cũng không nhường.

Cô lập tức lao tới định "cướp thức ăn từ miệng cọp".

Không ngờ đối phương phản ứng còn nhanh hơn cô. Tống Thời Khê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Khi lấy lại tinh thần cả người cô đã bị đè xuống bàn ăn.

Ngực cô đập vào chiếc bàn gỗ chắc chắn, đau đến mức cô hít một hơi lạnh. Tiếp đó hai tay cô bị vặn ngược ra sau, hai chân cũng bị ép tách ra. Thắt lưng săn chắc của người đàn ông chen vào dùng đầu gối và bắp chân ghì chặt chân cô, nặng trĩu như ngàn cân đá khiến cô không thể cử động.

Nước mắt cô gần như trào ra ngay lập tức.

Một nửa vì đau, một nửa vì xấu hổ.

Đây là cái tư thế quái quỷ gì vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play