Tống Thời Khê biết thừa Tần Việt giả vờ nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của anh, cô lại mềm lòng, rụt chân về, vẻ mặt có chút không tự nhiên nói: "Anh trả lời em trước đi."
Vừa rút chân về anh đã được đà lấn tới, cằm tựa vào mu bàn chân cô, đôi mắt sáng rực kinh ngạc đầy vẻ xâm chiếm nhìn chằm chằm cô đầy vẻ nóng bỏng, im lặng một lúc lâu rồi từ từ đáp: "Vào ngày cuối cùng anh trở về Kinh Thị."
Tống Thời Khê bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm khiến người khẽ run, theo bản năng hỏi: "Lần chúng ta cãi nhau đó hả?"
Tần Việt rõ ràng không vui khi nghe thấy hai chữ "cãi nhau", khẽ nhíu mày sửa lại: "Là lần đầu tiên chúng ta thành thật với nhau."
"..." Cô đột nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa.
Có lẽ anh cũng nhận ra sự im lặng của cô, sợ làm cô thật sự tức giận, vội vàng chủ động thú thật: "Hôm đó em bận đi ăn với bạn, anh thấy nó ở trên tủ đầu giường nên đã 'mượn' dùng một chút. Vốn định giặt sạch rồi trả lại cho em nhưng không cẩn thận mang đến Thâm Thị mất rồi."
"Mượn" một chút? Giặt sạch? Không cẩn thận?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play