"Xem ra, suy nghĩ của chúng ta quả nhiên giống nhau." Ế Minh mỉm cười gật đầu, sau đó phất tay áo chỉ vào cây hoa đào phía dưới, không biết là dùng thần thông gì, dưới cây liền xuất hiện một chiếc bàn đá, trên bàn có một bầu rượu và mấy chén rượu, nói: "Sự tình tuy gấp, nhưng cũng nên cẩn thận bàn bạc." "Đế phi nương nương, nếu là chuyện liên quan đến Đại Nghệ, người có muốn nghe không..." Vệ Uyên quay đầu lại, nhìn về phía người phụ nữ tuy đã hóa thành dáng vẻ bình thường, nhưng khí chất vẫn thanh lãnh như cũ.
Đáy mắt nàng ta lộ ra vẻ chán ghét cực độ, nói: "Đại Nghệ?" "Hừ, các ngươi cứ tự nhiên." Thường Hi xoay người bước vào phòng, rồi đóng sầm cửa lại, gây ra một tiếng động lớn.
Thần Bất Chu Sơn đều giật mình phải rụt cổ.
Ế Minh nhắm mắt, nhưng phảng phất mọi chuyện bên ngoài đều nằm trong Thần cảm giác, nói: "Đế phi nương nương không muốn nhắc đến Đại Nghệ cũng là thường tình, dù sao năm đó mọi chuyện có nhiều khúc mắc, có nói cũng không rõ ràng..." Hắn chỉ vào bàn đá, Vệ Uyên bình thản ngồi xuống một bên...
Ế Minh uống một ngụm rượu, nói: "Chân thân Đại Nghệ tự nhiên đã tan thành mây khói, mà người đến cùng ngươi, thì đã bại, không còn nghi ngờ gì nữa, Kim Ô chỉ dùng một phần thực lực, tương đương với trạng thái Đại Nghệ có thể phát huy lúc đó, quyết chiến ở nơi hoang dã phía đông, cuối cùng phân rõ thắng bại." Vệ Uyên khựng lại một chút, chậm rãi nói: "Đó là vì trạng thái của Đại Nghệ không tốt." "Cũng không hẳn vậy, kỳ thực ngươi cũng biết, chỉ là không muốn tin thôi, có đúng không?" Ế Minh nói: "Nhân gian có điển tích khắc thuyền tìm gươm, nếu bây giờ ngươi vẫn còn dùng ánh mắt của năm ngàn năm trước để nhìn nhận địch nhân cũ, thì chẳng khác nào kẻ ngốc khắc thuyền tìm kiếm, nhưng mà, nhưng mà à..." Thanh âm vị thần ấy không biết vì sao lại có chút thở dài: "Thời gian của Đại Nghệ lại vĩnh viễn dừng ở năm ngàn năm trước, không thể tiến thêm một bước." "Dù tài giỏi đến đâu cũng không thể tiến bộ được..." "Hắn đã từng đi rất xa, nhưng cuối cùng lại bị vượt qua." Giọng của Ế Minh dừng một chút, rồi lắc đầu, giọng nói dịu dàng, bình thản, ngược lại nói: "Huống hồ, chuyện thập nhật hoành không tuy nói là bao la hùng vĩ." "Nhưng kỳ thực đó là một sự hạn chế, đem một phần lực lượng vô cùng mạnh mẽ chia làm mười, nên mỗi phần trong đó đều không còn cùng một đẳng cấp so với bản gốc, năm đó Đại Nghệ đã giết chín mặt trời, khí tức của chín mặt trời hòa vào làm một, căn cơ hùng hồn tới mức nào, đâu chỉ là tăng gấp mười." "Cộng thêm thù hận năm ngàn năm khổ tu, thực lực tăng lên, một ngày ngàn dặm." "Đại Nghệ thì đã lãng phí năm ngàn năm." "Nói sang một khía cạnh khác, Đại Nghệ không có tâm chiến đấu đến chết." Phó quân thiên Đế nói: "Nếu có tâm chiến đấu đến cùng, Kim Ô có thể thắng, nhưng sẽ bị thương." Vệ Uyên cầm chén rượu lên: "Không có tâm chiến đấu đến chết..." Hắn nhớ lại lời của Đại Nghệ lúc đó: 'Đây là nhân quả và nghiệp chướng cần phải hoàn thành, là lý do ta tới đây'.
Có chút không hiểu rõ, nhưng lại nhớ tới phản ứng của Thường Hi khi nãy, vô thức quay đầu lại, cửa phòng đóng kín mít, còn đặt cả trận pháp, rõ ràng người kia đang rất giận dữ, không muốn nghe tới chuyện của Đại Nghệ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT