Vệ Uyên ngước mắt, cảm thấy giọng nói kia có chút kinh ngạc, từ cuộc trò chuyện này có thể thấy, dường như có người đến tìm Lục Ngô, đồng thời đòi hỏi cái ngọc phù này, rốt cuộc là ai mà có mặt mũi lớn như vậy? Trong lòng hắn thấy kỳ lạ.
Vận chuyển pháp lực, mong có thể nhìn rõ hơn một chút.
Dù sao pháp lực của bản thân đã dần hùng hậu, đạo hạnh cao thâm, không thể giống trước kia.
Mà cũng may mắn cái Ngọa Hổ Lệnh này tương đối vững chắc, nhẫn nhịn, nhiều năm như vậy từng hầu hạ không biết bao nhiêu người mạnh, vậy mà vẫn rất nguyên vẹn, Vệ Uyên không tin đám Ngọa Hổ đều là người thành thật, giống như bị muỗi cắn một vết, làm sao có thể không dùng móng tay cào một hình chữ thập lên trên? Hoặc là nói học sinh tiểu học sau khi tan học thấy một cành cây dài rộng rất thích hợp làm bảo kiếm.
Nhịn được ư? Không thể nào.
Sẽ không chỉ có ta muốn phá vỡ cái quy tắc Ngọa Hổ Lệnh này chứ? Không thể nào không thể nào? Ngay cả A Lượng và Trương Phi với tính cách đó mà cũng nhịn được?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play