Hồ sơ đặc biệt hành động tổ, mã số 73.
Mật danh: Kim Ngân Trành.
Hình thức ghi chép: Ghi âm.
"Ngươi đã từng nghe chuyện nuôi tiểu quỷ chưa?"
"Ở vùng biên giới các tiểu quốc xung quanh Thần Châu, có truyền thuyết về man đồng cổ xưa."
"Thu nhận những hồn phách của trẻ sơ sinh chết yểu, nuôi trong các quân bài, dùng máu mình để nuôi chúng, có thể mang lại may mắn, tăng cường vận khí cùng tài lộc...
Ta, ta chỉ là thử một chút mà thôi...
Ha ha, nó muốn phản phệ ta, có điều mấy biện pháp nuôi tiểu quỷ này cũng chỉ là trò bỏ đi của Thần Châu ta mà thôi..."
"Trương lão lục, ngươi thành thật chút đi!"
"Thành thật, ta thành thật..."
"Không cần cứu đâu, người của các ngươi chết chắc rồi, ngươi là người của đặc biệt hành động tổ, biết về cổ man cũng bình thường thôi, nhưng ngươi tu theo con đường chính đạo mà, vậy ta nói thêm cho ngươi nghe về cách giới tả đạo Trung Nguyên chúng ta nuôi quỷ thế nào."
"Loại quỷ này gọi là Quỷ Canh Cổng, cũng gọi là Kim Ngân Trành."
"Trong kho vàng có Kim Ngân Trành, đều nói là phản quốc, tiền cũng có thể sai khiến quỷ ma, tại sao tiền lại không thể có Trành Quỷ...
Kim Ngân Trành, Kim Ngân Trành, muốn tìm một người sống, nam nữ đều được, trương trinh hay không không quan trọng, quan trọng là phải được hắn đồng ý, sau đó tìm một gã đạo sĩ tà đạo sẵn sàng làm việc này."
"Cho người kia ăn thịt sống, hết chậu này đến chậu khác, sau đó cho hắn ăn thuốc độc, thừa lúc còn sống, sơn khắp người bằng sơn sống, quấn kín bằng phù vải, rồi khóa ở trong kho vàng, hắn chết ở đó, sẽ không thể rời khỏi kho vàng, sau này ai vào kho vàng, đều sẽ bị lệ quỷ tấn công, chết chắc."
"Muốn lấy vàng, phải bày tế đàn trước kho vàng, thắp hương niệm chú, tiền giấy, hàng mã cái gì cũng không được thiếu, cuối cùng phải đốt một nén nhang lớn đỏ rực, cẩn thận ước định rồi mới có thể vào lấy tiền."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? !"
"Muốn nói gì ư? Ha ha ha, ha ha, muốn nói gì, ta chỉ muốn nói, người của các ngươi không cứu được, thế đạo thay đổi rồi, ha ha, kiểu tà môn ngoại đạo này còn hiệu quả hơn cả bảo tiêu, cửa chống trộm."
Sau đó là một trận âm thanh lộn xộn.
Hình như có người bị lôi đi.
Cuối cùng còn nghe thấy tiếng kêu lớn: "Ta thì tính là gì chứ, đạo pháp Mai Sơn kia, nuôi quân ngựa năm đường hung thần, chỉ có binh mã mà không có hung tướng, thì phát huy cái gì được chứ, thế đạo này lấy đâu ra chiến tướng làm binh mã, chẳng phải chỉ có thể đi đường mưu lợi sao, tìm cái loại lệ quỷ oán khí ngút trời ấy?"
"Mà năm nay lệ quỷ cũng đâu dễ tìm, ha ha, ha ha, vậy chẳng phải chỉ có thể dùng loại tà môn ngoại đạo mà đến tả đạo cũng chướng mắt, dùng thuật pháp tạo ra một con lệ quỷ không cam lòng, không muốn, không phục mà thôi sao? ! Chuyện nhân gian nhiều như vậy, các ngươi quản được không? Các ngươi quản nổi không..."
Âm thanh biến mất.
Cuối cùng là giọng của điều tra viên đặc biệt hành động tổ: "Vụ án Kim Ngân Trành kết thúc."
"Nghi phạm thừa nhận tội ác."
"Người chứng kiến, quan viên đại hình bộ và phủ thiên Sư."
"Điều tra viên, Vi Minh Tông, Huyền Nhất."
...
Ngoại ô thành phố Tuyền thị biệt thự.
Trong hình ảnh Live Stream, vô số mưa đạn quét qua một cách điên cuồng.
Tựa hồ vô số người đồng loạt gào thét giết cừu, giết cừu.
Trong nháy mắt, phảng phất xung quanh bị vây quanh bởi hàng trăm hàng nghìn người, tay cầm bó đuốc, biến buổi Live Stream đáng lẽ bị gián đoạn này thành một loại nghi điển tà dị nào đó, kiến tạo tại biệt thự trên đỉnh núi làm pháp đàn, với yêu ma quỷ quái nhảy múa làm nghi thức.
Hai mắt Chương Việt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm con dê con, tay phải từ từ nhấc dao lên, con dê dường như có linh tính, trong mắt thoáng chốc chảy ra nước mắt, nhỏ giọng kêu, khiến Chương Việt có chút không nỡ, nhưng tất cả là vì con gái, để chữa bệnh cho đứa bé...
Ta có thể làm bất cứ điều gì.
Cùng lúc đó, trong dạ dày lại sôi trào kịch liệt hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Chương Việt nắm chặt dao, hung hăng quyết tâm chém về phía cổ con dê.
Dường như bị dọa sợ, con dê cũng không nhúc nhích, như thể cảm thấy Chương Việt sẽ không làm hại nó.
Thật là ngốc.
Trong lòng Chương Việt nghĩ vậy, không hiểu sao lại cảm thấy đau nhói, cả tâm can như thắt lại.
Lưỡi dao sắp đâm vào động mạch của con dê thì đột nhiên một bóng đen lướt qua, sau đó là một cơn đau đớn, Chương Việt bị đụng ngã xuống đất, ôm bụng, kẻ đụng vào là một con cừu đực khỏe mạnh, chính là Huyền Nhất.
Nỗi đau thê thảm sau lần trước vẫn luôn giày vò hắn, cho nên lần này hắn không rời đi.
Âm thầm quan sát, rốt cuộc cũng lờ mờ nhìn ra đường lối của Chương Việt.
Chấp niệm lớn nhất của Chương Việt chính là con gái, vì con gái mà có thể hi sinh tất cả.
Tà đạo muốn Chương Việt tự tay giết con gái, lại còn muốn nuốt nó vào bụng.
Hậu quả tạo ra, trong tất cả chấp niệm không tan của lệ quỷ, sẽ xếp vào hàng đầu, không thể nào dùng hóa giải chấp niệm để làm dịu lệ quỷ, hoặc khiến nó tự động tan biến.
Vào khoảnh khắc thuật pháp bị hóa giải, Chương Việt sẽ triệt để suy sụp mà biến thành kẻ điên.
Lệ quỷ có hai loại.
Một loại vì trong lòng không cam, chấp niệm không tan mà thành lệ quỷ.
Một loại khi còn sống đã đại hung đại điên, vốn ngông cuồng thì sau khi chết lại càng hung hãn.
Kẻ này muốn để Chương Việt tề tựu cả hai, sau đó dùng tà đạo biến hắn thành một con oán quỷ lệ khí ngút trời.
Con đường tà ác không thể tà ác hơn, mà cũng hung hãn không thể hung hãn hơn.
Chương Việt lúc bò dậy, trên mặt đã có dị biến, toàn thân mọc lông dê trắng, bên dưới lớp lông dường như ẩn giấu vảy, răng trở nên sắc nhọn, tóc cũng dài ra thành màu trắng, hai tay vẫn là tay người bình thường.
Huyền Nhất cắn chặt răng, nước mắt tuôn trào, gần như khóc đến sưng hốc mắt, cố sức lôi Chương Tiểu Ngư ra bên ngoài.
Chương Việt phát ra tiếng gào thét, lao tới như muốn ăn thịt người.
Trong lòng Huyền Nhất lạnh toát.
Một thanh vỏ kiếm từ cái lỗ thủng mới vừa xuất hiện bay ra, xoay tròn đánh trúng Chương Việt, đẩy lùi hắn một bước, một bóng áo đen lướt nhanh vào, vẫn còn đang chạy mà thanh bát diện hán kiếm trong tay đã phát ra lưu quang, hung hăng phá chém xuống.
Lớp lông dê trắng và vảy trên người Chương Việt bị chém gần như đứt làm đôi.
Vệ Uyên phóng ngựa đến nơi, không kịp thở một hơi đã ra tay, chiêu này dùng sức quá mạnh, thanh bát diện hán kiếm trong tay gần như bị kẹt cứng, không thể động đậy, mũi chân như có một luồng gió mát lướt qua, anh xoay người giữa không trung, vung tay dán một lá An Tâm Ninh Thần Phù ngay giữa trán Chương Việt, lá bùa vàng ngay lập tức hóa thành tro bụi, tốc độ phát huy hiệu lực nhanh gấp mấy lần trước đó.
Hai mắt Chương Việt trợn to, ý thức chợt thanh tỉnh.
Lớp vảy trồi lên trên người trong chớp mắt thu lại, chỉ có ánh mắt đã hoàn toàn hóa đỏ, cúi đầu thấy con gái đang khóc thành người lệ, nhớ lại chuyện mới vừa xảy ra, con dao trong tay bất chợt rơi xuống đất, há hốc mồm, không thể thốt ra nửa lời, chỉ có nước mắt chảy dài, phát ra tiếng kêu tan nát cõi lòng, rồi chạy ào ra ngoài.
Vệ Uyên vung kiếm, ngay khi chém về phía sau lưng Chương Việt, vẫn là lớp vảy kia cản lại, bắn ra một loạt đốm lửa nhỏ, anh rút súng ra.
Pháp lực nhanh chóng lưu động trong cánh tay phải, cường hóa cơ bắp trong cánh tay, lệnh bài bên hông lóe lên lông vũ, trong mắt có một đạo thanh quang.
Đạn ra khỏi nòng, lần này bắn trúng đùi phải Chương Việt.
Chương Việt loạng choạng ngã xuống.
Nhưng dù bị súng có uy lực lớn bắn trúng mà hắn vẫn đứng dậy hành động được, Vệ Uyên rút kiếm muốn bắt người đàn ông này lại nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng dê kêu, phía sau không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều quỷ vật mặc quân phục cổ xưa, một mặt lao về phía Vệ Uyên, một mặt chạy về phía Chương Tiểu Ngư và con cừu.
Số lượng đông đảo.
Vệ Uyên buộc phải quay người rút kiếm, tay trái cũng khẽ phẩy lên thân kiếm.
Trong một khoảnh khắc này, dường như bên tai vang lên tiếng chim hót thánh thót, con chim cẩm vũ trong núi, yêu vật mà phải dùng đạn xuyên giáp mới có thể giết được, một chấp niệm sinh ra từ sự phẫn nộ, cùng yêu lực hội tụ hóa thành lông vũ, giờ phút này điều động, khiến lưỡi kiếm bao phủ một tầng gió mỏng đang nhanh chóng lưu chuyển.
Một lá Phá Sát Trừ Tà Phù vung tay ném lên không, bốc cháy.
Vệ Uyên hai tay cầm kiếm chém ra.
Gió khi vung lưỡi kiếm nhanh chóng mở rộng.
Rồi kéo theo gió lớn gào thét, lao nhanh, mang theo sức mạnh của phù lục quét qua toàn bộ biệt thự, mười mấy quỷ vật còn chưa thành hình lập tức tan tác, mấy kẻ còn lại cũng hoảng sợ chạy trốn, một tiếng răng rắc, trên tường biệt thự xuất hiện một vết kiếm dữ tợn kéo dài, Vệ Uyên vội ngắt kết nối với lệnh bài, tay cầm kiếm, sắc mặt tái nhợt.
Chiêu này chính là thần thông cắt nát súng ống của đám sơn tặc giả trước đây.
Bây giờ hắn chỉ có thể sử dụng hạn chế.
Nhưng sự hao tổn với pháp lực và kinh mạch cũng rất lớn.
Vệ Uyên quay đầu lại thấy Chương Việt đã biến mất không dấu vết trong khoảng thời gian ngắn, bên ngoài có thành viên của đội hành động theo sát, nhưng không rõ họ có chặn được Chương Việt sau khi biến dị không, nhưng vảy của hắn bị chém xuống vẫn còn, có ngàn dặm truy tung phù, hắn không trốn được, mà lần này, lệnh bài Ngọa Hổ cuối cùng đã có phản hồi.
Vệ Uyên nắm lấy lệnh bài, nó rung động kịch liệt.
Từng dòng chữ hiện lên trước mắt.
'Vảy thao thiết, người dầu, năm hung binh mã phù thủy...'
"Vảy thao thiết."
Trong lòng Vệ Uyên dấy lên một cảm giác hoang đường, xem tiếp tài liệu bên dưới, sắc mặt anh không tốt, anh dán một lá ngàn dặm truy tung phù, nhìn xung quanh một chút rồi nhìn về phía con cừu đang thở dốc, ngồi xuống, ngập ngừng nói: "Huyền Nhất?"
Huyền Nhất trừng to mắt, gật đầu mạnh, sau đó lo lắng chuyển loạn.
Vệ Uyên an ủi: "Yên tâm, ta và một số người nữa sẽ đến tìm ngươi."
"Còn về lão già gây họa kia, nhân sự kiện Hổ Quân mà có hai cao nhân tới trấn áp ở Tuyền thị."
"Hiện tại đã có một cao nhân từ phủ thiên Sư thụ Thượng Thanh Tam Động Ngũ Lôi Kinh Lục tới."
Huyền Nhất thở phào nhẹ nhõm, chợt suy nghĩ dừng lại, nhớ lại những gì mình vừa thấy tận mắt, cảnh Chương Việt trò chuyện với không khí, cứng đờ ngẩng đầu nhìn Vệ Uyên, hai mắt mở to.
Kẻ cầm đầu, lão già?
Hắn...
đã thấy ư? !