Long Hổ trên biển mây như cũ, Trương Nhược Tố đứng sau lưng Vệ Uyên, nhìn người trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng phía trước, quan sát mây mù Long Hổ, nhất thời hai người đều không nói gì thêm.
Vệ Uyên đột nhiên nói: "Ta nói vậy, Trương đạo hữu ngươi tin không?"
Trương Nhược Tố ngữ khí bình thản, nói: "Không quan trọng có tin hay không."
Hắn vươn tay nhẹ nhàng phẩy đám mây đang tràn vào trong phòng vì gió hòa khí lưu, nói: "Vạn vật là một, nhưng lại không liên quan tới nhau, tự đi con đường của mình, lão đạo tin tưởng đạo hữu, không thể khiến trong lòng ngươi có được an ủi nào; mà ta không tin, cũng không thể làm ngươi tổn thất điều gì, đã vậy, vậy việc ta có tin tưởng hay không, đối với ngươi mà nói, có gì khác biệt sao?"
Vệ Uyên nói: "Trương đạo hữu thật cao minh."
"Ta gặp qua rất nhiều người, mặc kệ lớn bé, đều sẽ rất để ý những người khác."
"Có lúc được khen một câu liền vui vẻ trong lòng khôn tả."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT