Vệ Uyên mong muốn hỏi thăm Oa Hoàng lần thứ nhất mất tích thời điểm đến tột cùng gặp cái gì, hỏi một chút sự tình đã phát sinh trong quá khứ, nhưng Đại Hoang có rất nhiều tri thức, đều đã bị Oa Hoàng nhét vào trong đầu Vệ Uyên, tựa như đứa trẻ đi học, sợ đứa trẻ bị đói rét nên người mẹ nào cũng muốn nhồi toàn bộ rương hành lý, đầy đến mức sắp nổ tung mới vừa lòng.
Cũng chính những kiến thức này đã giúp Vệ Uyên nhanh chóng đạt đến cảnh giới của cao thủ có đạo quả.
Vệ Uyên chần chừ một lát, cùng Oa Hoàng sóng vai đứng nhìn ánh chiều tà phía xa, toàn bộ núi Long Hổ đều được bao phủ trong thứ ánh sáng dịu nhẹ như hổ phách đang cháy, tựa như một loại ma thuật được giảng trong truyện, Vệ Uyên nghĩ ngợi, vẫn lên tiếng: "Chỉ là rất hiếu kì, Oa Hoàng người đối với Phục Hi dường như..."
Giọng Vệ Uyên có chút ngừng lại.
Dường như thế nào? Dường như có chút hà khắc rồi? Thế gian sống chung mấy chục ngàn năm, hàng trăm ngàn năm hoặc thậm chí lâu hơn, hai huynh muội mà Vệ Uyên còn chưa sinh ra, có lẽ đã là sống chung và đối đãi như thế, tại sao còn muốn ngươi tên tiểu bối này xen vào xoi mói chứ?
Huống chi, sao ta lại phải nói tốt cho Phục Hi? Quan hệ giữa ta với hắn cũng chẳng ra gì.
Dù Vệ Uyên nghĩ vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu, mọi thứ đều yên ổn, hắn và Phục Hi hận không thể giết chết đối phương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT