“Lục công tử bị đánh sáu mươi trượng, nô tỳ thấy công tử đến đứng còn không nổi, cuối cùng phải để hai gia phó lôi vào từ đường.” Trên đường đến Ôn phủ, Lam Ấu khóc đến thê thảm.
“Di nương vẫn quỳ bên cạnh cầu lão gia khai ân, nhưng lão gia căn bản không nghe, chỉ nói Lục công tử làm ngài ấy mất mặt, khiến di nương đau đớn khôn cùng. Đại phu nhân lại thêm mấy câu châm chọc, còn nhắc đến chuyện trước đó Lục công tử bị nhà họ Phùng cáo lên quan phủ, nói Ôn gia khi ấy đã bị công tử làm mất mặt một lần. Chỉ vì nể tình Lục công tử bị người ta oan uổng, mới không truy cứu… Lại còn nói chính bởi vì Lục công tử suốt ngày kết giao cùng đám người bất học vô thuật kia, mới bỏ bê việc học, tự tay hủy hoại tiền đồ hiển hách của mình!”
Ôn Ninh nghe xong không nhịn được bật cười lạnh.
Đôi phu thê cặn bã kia, còn dám mở miệng trách mắng Ôn Dư!
Xuân Hỷ vừa nghe vừa tức vừa lo: “Lục công tử mang trên người vết thương như thế, vậy mà còn phải quỳ trong từ đường suốt một đêm. Dẫu có là thân thể bằng sắt bằng thép cũng chịu không nổi! Lão gia quả thực là vô tâm! Lục công tử chung quy cũng là cốt nhục thân sinh của ông ta a!”
“Đừng nhắc đến hai chữ cốt nhục.”
Ôn Ninh lạnh giọng: “Cầm thú không xứng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play