Thấy Trần Cẩn Phong nửa ngày không nói một lời, chỉ chậm rãi day ấn huyệt thái dương, Hứa Cửu Tư liền ngồi thẳng thân mình, phe phẩy quạt lông khẽ gõ vào lòng bàn tay trái, mày hơi chau lại:
“Chủ công lại đau đầu rồi sao? Hoắc thần y lại chọn đúng lúc này mà bỏ đi… Chủ công đối với lão ấy, e là quá mực khoan dung rồi.”
Chứng đau đầu của chủ công đã dây dưa gần mười năm, lạ ở chỗ, hễ tới mùa hạ là phát tác dữ dội hơn hẳn. Trước sau đã mời biết bao danh y, song chẳng ai trị tận gốc được.
Mãi đến khi gặp Hoắc thần y, phương pháp chữa trị của lão tuy cao minh hơn hẳn những người trước, nhưng cũng chỉ tạm thời làm giảm cơn đau, chẳng thể chữa tận căn.
Hai năm gần đây, chủ công bận chinh chiến, chẳng có thời gian tĩnh dưỡng, bệnh đầu vừa đỡ được mấy năm lại tái phát, hơn nữa còn lợi hại hơn xưa.
Hoắc lão đầu biết rõ mùa hạ là lúc bệnh chủ công nghiêm trọng nhất, vậy mà vẫn vô trách nhiệm bỏ đi, nói là lần này gặp được chân tình, nếu không theo đuổi thì cả đời sẽ cô độc.
Phi, đã năm mươi ngoài tuổi rồi, còn mơ tưởng gì chân tình! Đừng tưởng ta không biết, lão chẳng qua kiếm cớ mà chu du sơn thủy!
Trần Cẩn Phong vừa ấn huyệt, vừa khẽ bật cười:
“Lão đã quyết bỏ đi, chẳng lẽ ta còn chém lão hay sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT