“Đây chính là con bọ cạp mà ngươi tìm ư?” Liên Mộ nhìn cái thứ đen thui nhỏ xíu, có đôi mắt xanh biếc tựa hạt đậu đang bò trên tảng đá, không khỏi nhướng mày.
Nhìn thế nào cũng chẳng giống linh vật, cứ thấy đần đần dại dại kiểu gì ấy.
Nhưng Cơ Minh Nguyệt lại hí ha hí hửng, dùng sợi dây đỏ buộc con bọ cạp nhỏ rồi cột vào tay, nói: “Ngươi không hiểu đâu, người Vụ Lĩnh bọn ta tuyệt đối không nhầm lẫn được.”
Liên Mộ thầm nghĩ, được thôi, sau đó không kìm được mà đưa tay sờ vết thương trên mặt, chỗ bị ong độc đốt đã sưng lên một cục, đau nhức vô cùng.
Lúc này họ đang ở trong một hang động lớn, chung quanh ẩm ướt âm u, đá vụn hỗn loạn đan xen, hoa rêu màu xanh lục phát ra ánh sáng huỳnh quang trong bóng tối. Sâu trong những tảng đá lộn xộn, thỉnh thoảng có thể thấy lác đác một hai bộ xương trắng.
Nơi này nằm ở khu vực gần Hề Thành, động trời do tự nhiên hình thành, ẩn mình dưới lòng đất, bề mặt được bao phủ bởi cây cối rậm rạp, xung quanh không một bóng người. Hai người họ tìm kiếm hai canh giờ mới phát hiện ra nơi này.
Đúng như Cơ Minh Nguyệt đã nói, trong động vô cùng nguy hiểm, không chỉ khắp nơi là độc trùng mà còn có vài hang chó sói đã đói khát đến cùng cực. May mắn nhờ Liên Mộ phản ứng kịp thời nên hai người mới được bình an vô sự.
Mặc dù vậy vẫn không thể phòng được loài ong độc nhỏ bé, Liên Mộ bị chích cho một phát, còn Cơ Minh Nguyệt thì như cá gặp nước trong ổ độc trùng, không hề bị thương một cọng lông nào.
“Tóm lại lần này phải đa tạ ngươi, chứ nếu chỉ có một mình ta thì chắc chắn không ứng phó nổi.” Cơ Minh Nguyệt lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong túi, dùng đầu ngón tay chấm một chút rồi bôi cho Liên Mộ.
Mát lạnh nhưng lại rất mịn màng. Liên Mộ có thể cảm nhận từng sợi linh khí quẩn quanh, chỗ sưng đau nhanh chóng xẹp xuống.
“Đây là thuốc do ta tự chế, hiệu quả tốt lắm.” Cơ Minh Nguyệt khá tự hào: “Nói thật, với thân thủ như ngươi, chỉ làm nghề này chẳng phải quá đáng tiếc sao?”
Vừa rồi khi bị hàng chục con sói mắt đỏ bao vây, cô nương này vác luôn nàng ấy lên vai, một mình chiến đấu với bầy sói. Ngay cả như vậy cũng không thể ngăn cản cô nương này giết sạch toàn bộ bầy sói mắt đỏ.
Từ nhỏ Cơ Minh Nguyệt đã sống dưới sự bảo vệ của gia tộc, mà thủ đoạn tự bảo vệ của tộc nhân họ cùng lắm cũng chỉ thả độc trùng ra, hiếm khi được chứng kiến những màn tỉ thí của người giang hồ. Trong mắt Cơ Minh Nguyệt, chỉ xét về võ nghệ, Liên Mộ đã có thể xưng là vô cùng đáng sợ.
Quyết đoán, tàn nhẫn, không giống như những điều mà người ở độ tuổi này có thể có.
“Ta chỉ kiếm sống tạm thời thôi, việc khác ta không am hiểu, chỉ giỏi đánh nhau.”
Kiếp trước Liên Mộ là độc đinh của gia tộc, là hy vọng duy nhất. Bảy bà cô tám bà dì đều truyền thụ hết bản lĩnh gia truyền cho nàng, còn cả những thứ lợi hại hơn nữa cơ, nhưng vì tu vi cảnh giới nên tạm thời không thể thi triển.
“Ý ta là, ngươi có từng nghĩ đến con đường khác không, ví dụ như tu tiên chẳng hạn. Nhìn dáng vẻ ngươi dùng đao khá giống với một vài tu sĩ trong ký ức của ta.”
Bạo lực y như nhau, tựa như con rối sinh ra để chiến đấu.
Liên Mộ suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta có ý định đó, ta cũng sẽ đi tham gia kỳ sơ thí nhập môn của Quy Tiên tông.”
Cơ Minh Nguyệt kinh ngạc nói: “Thật ư? Vậy chúng ta có thể đi cùng nhau luôn!”
Liên Mộ không từ chối cũng không đồng ý, chỉ mỉm cười nói: “Cũng muộn rồi đấy, ngươi đã xử lý xong hết rồi phải không? Đến lúc chúng ta nên rời đi rồi nhỉ?”
“Cũng phải.”
Hai người đang chuẩn bị rút lui thì chợt một tiếng thở dốc ở cách đó không xa lọt vào tai họ.
“Thứ gì vậy?” Sắc mặt Cơ Minh Nguyệt khẽ biến.
Liên Mộ rút đao, đi theo hướng phát ra âm thanh ấy thì phát hiện một người toàn thân đầy vết thương, máu me khắp người, y phục đen rách nát, trên người toàn là vết cắn xé sau một cây cột đá. ( app truyện TᎽT )
“Xít…!” Cơ Minh Nguyệt hít một hơi: “Sao lại ra nông nỗi này? Sắp bị gặm hết thịt trên người luôn rồi.”
Có vẻ người này đã đến đây trước các nàng.
“May mà ta còn một viên Sinh Cơ hoàn.” Cơ Minh Nguyệt lấy đan dược ra: “Coi như bổn tiểu thư rộng lượng, tặng không cho hắn ta.”
Uống xong đan dược, hơi thở của người đó dần ổn định lại.
“Có nên đưa hắn ta ra ngoài cùng luôn không?” Liên Mộ là người duy nhất có khả năng vác người rời đi, Cơ Minh Nguyệt hỏi ý kiến nàng.
Liên Mộ lắc đầu: “Sói ở đây đã được dọn dẹp sạch sẽ, hắn ta ở yên tại chỗ sẽ không nguy hiểm đâu. Hơn nữa chúng ta không rõ thân phận của hắn ta, tùy tiện cứu người là rất mạo hiểm. Nhưng nếu ngươi muốn dẫn hắn ta đi cùng thì cũng được thôi, có điều…”
Cơ Minh Nguyệt cũng chẳng nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: “Có điều sao?”
Liên Mộ giơ hai ngón tay: “Hộ tống hai người đã vượt quá phạm vi trách nhiệm của ta, phải thêm tiền.”
Cơ Minh Nguyệt: “… Cứ để hắn ta tự sinh tự diệt đi.” Vì một người đàn ông xa lạ ven đường mà tốn thời gian và sức lực thì không đáng tí nào. Nàng ấy cho hắn ta một viên đan dược đã là thiện tâm lắm rồi đấy.
Hai người cùng đồng ý, không hề có cảm giác tội lỗi nào, cứ thế ung dung rời đi.
Tuy nhiên, Liên Mộ vừa bước một bước, người nằm dưới đất đột nhiên vươn tay nắm lấy vạt áo nàng.
Nàng vừa quay đầu lại, đối phương nửa mở mắt, trong miệng thốt ra vài chữ yếu ớt: “Quy Tiên tông… Bách… Bách Lý…”
Liên Mộ: “???”
Đừng hòng dây dưa chèo kéo nàng.
Liên Mộ cắt đứt phăng vạt áo, quay người bước lẹ theo sát Cơ Minh Nguyệt.
…
Kết thúc một ngày nhiệm vụ, Liên Mộ sung sướng lĩnh tiền, sau đấy lại dạo quanh chợ linh thực.
Trải qua năm năm bảo dưỡng, cơ thể của nàng đã bước vào giai đoạn mới. Bởi vì linh căn bế tắc quá lâu, cơ thể Liên Mộ thiếu linh khí bổ dưỡng nghiêm trọng, nên kể từ khi kinh mạch được gột sạch xong, nàng phải ngày ngày dùng linh thực ngâm mình để duy trì hiện trạng.
Với tài lực hiện tại của Liên Mộ chỉ mua nổi linh thực phẩm cấp thấp, thu chi miễn cưỡng đủ dùng. Nếu có linh thực cấp cao hơn thì hay biết mấy.
Liên Mộ ngâm mình xong bèn đếm số linh thạch tích trữ trong túi Càn Khôn, cảm thấy hơi phiền muộn. Nàng đã dò hỏi và được biết linh thực cao cấp lưu thông trên thị trường vô cùng đắt đỏ, bởi vì số lượng hiếm nên thường xuyên trong tình trạng cung không đủ cầu, một cây linh thực chất lượng tốt chút thôi đã có giá hơn ngàn linh thạch.
Một đơn hàng cao nhất của nàng cũng chỉ kiếm được khoảng một, hai trăm linh thạch. Hai trăm linh thạch nàng kiếm được hôm nay đã dùng để mua một cây linh thực có hàm lượng linh khí phong phú hơn thường ngày, vèo cái đã tiêu hết hai phần ba, sau đó nàng lại mua thêm vài loại dược liệu phụ trợ khác nên không còn thừa nhiều tiền.
Về sau còn phải tái tạo linh căn, tìm người để rèn kiếm, chắc chắn không tránh khỏi việc tốn tiền mua nguyên liệu.
Tới khi vào Quy Tiên tông, nàng phải đổi một công việc kiếm tiền khác, nếu không sẽ không kịp tiến độ mất.
Cứ từ từ thôi, dù sao con đường tu tiên dài lắm, hở tí là trăm năm ngàn năm trôi tuồn tuột, thời gian vẫn còn dư dả.
Liên Mộ trở mình, lại nghĩ đến giấc mộng kia nên không khỏi lo lắng.
Giấc mộng đó không nói cho nàng biết thời gian hắc hóa của các nhân vật phản diện, nàng nên làm sao để đảm bảo mình luôn được an toàn đây?
Suy nghĩ một lát, Liên Mộ nhận rõ hiện thực.
Thôi, cứ sống được ngày nào hay ngày đó, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải, vậy thì thà rằng chờ đợi tùy duyên, quan trọng là phải giữ vững tâm thái.
Liên Mộ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều. Với tình hình hiện tại, mặc dù tương lai các phản diện đều ở Quy Tiên tông, nhưng nếu nàng không gia nhập vào đó để tìm kiếm phương pháp tái tạo linh căn mà cứ mãi làm đứa ăn hại thế này thì chắc chắn sẽ chết. Vào đó mà đánh cược một lần thì may ra còn có chút hy vọng.
Quy Tiên tông cũng khá tốt, bao ăn bao ở, lại còn miễn phí cung cấp số lượng lớn tiên tịch bí pháp.
Nghe nói các tông môn khác đều keo kiệt chết đi được, cái gì cũng bắt tự bỏ tiền ra mua hết, đúng là không khác nào giật tiền người ta.
Liên Mộ tự thấy mình cũng thuộc dạng keo kiệt, mà “nam châm cùng dấu thì đẩy nhau”, nàng mà vào mấy tông môn khác thì kiểu gì cũng đụng nhau chan chát.
Nghĩ đến đây, Liên Mộ cảm thấy hơi khát bèn bò dậy tìm nước. Nhưng tay vừa chạm vào tủ tre đầu giường, nàng chợt cảm thấy lạnh toát, tựa như chạm vào một lớp vỏ cứng rắn.
Liên Mộ: “?”
Nàng cúi đầu nhìn thì thấy là con bọ cạp nhỏ đen thui được Cơ Minh Nguyệt mang đi hồi ban ngày, không biết từ khi nào đã bò lên vật trang trí huỳnh thạch hình tháp của nàng.
Liên Mộ: “???”
Nếu nàng không nhớ lầm, Cơ Minh Nguyệt quý con này lắm, sao nó chui ra được vậy?
Bọ cạp có độc, Liên Mộ lập tức rụt tay lại, lấy Ngư Nhạn thạch ra muốn liên hệ Cơ Minh Nguyệt, sau đó chợt phát hiện mình chưa từng trao đổi cách liên lạc với nàng ấy.
Đúng rồi, nàng chưa bao giờ lưu phương thức liên lạc của khách hàng. Tuy Cơ Minh Nguyệt nói chuyện khá hợp với nàng nhưng dù sao hai người cũng chỉ là quan hệ giữa bên mua và bên bán, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì ai về nhà nấy.
Thấy nàng tránh xa, bọ cạp vung chiếc càng lớn, trừng đôi mắt xanh biếc nhìn nàng chằm chằm, dáng vẻ hơi ngây thơ.
Chẳng mấy chốc, con bọ cạp bắt đầu phun bong bóng, trông bẩn kinh lên được. Liên Mộ không muốn nó làm bẩn chiếc tủ tre mới làm của mình, thế là búng nó bay ra ngoài.
Lớp giáp xác đen bóng đập vào tường, phát ra một tiếng “keng” rất vang. Bọ cạp nằm ngửa, vụng về giãy giụa vài cái, lật người lại rồi lại bò về phía Liên Mộ.
“Rắc tắc…”
Hai chiếc càng lớn kẹp lại, biểu đạt sự phản kháng trong im lặng.
Vài phút sau, nó lại xuất hiện trên tủ tre, đôi mắt đậu xanh nhìn nàng đăm đăm.
Không hiểu sao, trong đầu Liên Mộ đột nhiên hiện lên chữ “nước”, thế là thử hỏi: “Ngươi muốn uống nước ư?”
Bọ cạp lại kẹp càng, ngừng phun bong bóng.
Tâm trạng Liên Mộ vô cùng phức tạp, nhưng vẫn rót chút nước vào chén trà cho nó. Nàng vừa nghe tiếng nước chảy đã thấy xót hết ruột gan, đây là nước thuốc nàng dùng hẳn linh thực để ngâm dưỡng cơ thể đấy, chia cho người khác nửa ngụm cũng thấy đau lòng.
Nhất định phải bắt Cơ Minh Nguyệt trả tiền!
Bọ cạp uống đủ nước bèn lười biếng bò lên huỳnh thạch, ôm lấy tảng đá mà ngủ thiếp đi.
Liên Mộ: “…”
Nàng thổi tắt đèn với nét mặt không biểu cảm, sau đó cũng nằm xuống ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, Liên Mộ dẫn theo con bọ cạp nhỏ đến khách điếm nơi Cơ Minh Nguyệt ở để tìm nàng ấy, sau đó được chưởng quỹ cho hay nàng ấy đã thu dọn đồ đạc vội vã rời đi trước khi trời sáng rồi. Liên hệ với tổ chức, bên kia cũng nói không tìm thấy nàng ấy.
Liên Mộ chỉ đành mang con bọ cạp nhỏ về nuôi, định bụng chờ tới khi kết thúc kỳ sơ thí nhập môn của Quy Tiên tông, nếu gặp lại Cơ Minh Nguyệt thì sẽ trả lại. Nàng không biết nuôi thú cưng, cũng không có thời gian trông nom mỗi ngày nên ném luôn nó vào bụi cỏ rồi thả rông, đến giờ thì gọi nó về nhà.
Bọ cạp nhỏ có linh tính, chưa bao giờ chạy lung tung, nó thích nằm bò trên vật trang trí huỳnh thạch hình tháp của nàng mà ngủ. Liên Mộ thấy nó ngày ngày dùng đôi mắt xanh biếc để nhìn người ta, thế là đặt cho nó một cái tên tạm thời là Đậu Xanh.
Thoáng chốc đã đến ngày báo danh sơ thí nhập môn của Quy Tiên tông, ba nghìn bậc tiên vô cùng náo nhiệt.
Mới sáng sớm, Thẩm Tứ cùng hai người kia đã dậy tiễn Liên Mộ, nước mắt lưng tròng: “Liên tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, nơi đây cứ giao cho bọn đệ.”
Liên Mộ: “…” Nơi này vốn dĩ là việc các ngươi nên làm mà.
Thẩm Tứ không hề biết trong mắt Liên Mộ, lòng ngưỡng mộ của họ chẳng có chút thuyết phục nào hết, cứ tiếp tục cảm động một mình: “Bọn đệ nhất định sẽ cải tà quy chính, làm việc chăm chỉ, không phụ lòng kỳ vọng của tỷ.”
Trong số đó, kẻ nịnh bợ vừa sụt sịt mũi vừa khóc: “Liên tỷ nhà ta chắc chắn là người lợi hại nhất trong số những người đăng ký đợt này.”
“Đấy là lẽ đương nhiên, Liên tỷ là ai cơ chứ!”
Liên Mộ cạn lời, vác tay nải lên lưng rồi rời đi ngay. Nhà nàng ở ngay trước cổng Quy Tiên tông, cứ đi men theo ba nghìn bậc tiên này là tới.
Bóng lưng cô độc dần xa khuất, thời gian năm năm khiến nàng từ một đứa trẻ gầy yếu trưởng thành thành một thiếu nữ cao ráo khỏe mạnh. Khuôn mặt non nớt ngày xưa đã bắt đầu hiện rõ nét cứng cỏi mạnh mẽ, mái tóc đuôi ngựa cao bay bay trong gió.
Thẩm Tứ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bỗng nhiên cảm khái.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn cánh cổng cao ngất chạm mây ở phía cuối của bậc tiên, lòng chợt có một dự cảm kỳ lạ:
Sau này, có lẽ Quy Tiên tông sẽ không còn như trước nữa.