Sau khi trở về, Liên Mộ bắt đầu dạy Hứa Hàm Tinh luyện kiếm.

Nàng tiện tay bẻ một cành cây, vì sợ làm thương Hứa Hàm Tinh nên nàng không dùng cán chổi. Cành cây nhẹ hều nên cầm trong tay hơi hẫng, chẳng sánh bằng thanh kiếm thật nặng trịch.

Chỉ sau vài chiều là Liên Mộ đã nhập trạng thái, nàng lập tức trực diện tấn công Hứa Hàm Tinh.

Hứa Hàm Tinh cầm kiếm gỗ, hắn ta là Lôi linh căn, không thể cộng hưởng cùng cỏ cây nên chỉ có thể vụng về chống đỡ. Bởi vì mới học nên chiêu thức của hắn ta loạn xạ không chút kết cấu nào, liên tục bại trận.

Hắn ta không nản lòng, nhưng Liên Mộ thì không nhìn nổi nữa, bèn tách riêng những chiêu thức có sơ hở của hắn ta ra giảng giải, dạy hắn ta cách biến đổi tùy theo tình hình thực tế.

Hứa Hàm Tinh phản ứng nhanh, nhưng khi giao đấu thì cơ thể không theo kịp đầu óc. Dẫu sao lúc này Liên Mộ cũng chẳng có việc gì làm, bèn tận tâm thị phạm cho hắn ta.

Kinh mạch của cơ thể này bị khí tức vẩn đục làm tắc nghẽn, khiến cơ thể không đủ nhẹ nhàng linh hoạt, nàng bèn chọn những chiêu thức đơn giản nhất để dạy.

Mặc dù vậy, hiệu quả vẫn chẳng rõ rệt gì lắm.

Hứa Hàm Tinh mồ hôi đầm đìa, một canh giờ trôi qua mà vẫn không có chút tiến bộ nào.

“Đại sư, có phải ta ngốc lắm không?” Hắn ta rầu rĩ hỏi.

Liên Mộ chỉ dùng cành cây mà vẫn hạ gục hắn ta trong nháy mắt.

Liên Mộ sờ bụng, cảm thấy hơi đói: “Cũng tạm, chuyện bình thường thôi mà.”

Hứa Hàm Tinh cảm thấy dễ chịu hơn chút: “Đa tạ đại sư, ta sẽ tiếp tục cố gắng.”

Liên Mộ không nhiều lời, bảo hắn ta tính tiền rồi tự mình bắc nồi nhóm lửa nấu cơm.

“Đại sư, tới cảnh giới như ngài rồi mà vì sao vẫn phải ăn uống?” Hứa Hàm Tinh khó hiểu.

Liên Mộ đáp bừa: “Trải nghiệm nhân sinh thôi.”

“Ta nghe người khác nói ở Quy Tiên tông có linh thực linh thú làm thành món ăn, chuyên cung cấp cho đệ tử mới nhập môn để dưỡng thân, không mất một xu nào.” Trong mắt Hứa Hàm Tinh lộ vẻ ngưỡng mộ: “Ta chưa từng được ăn món ăn của Tiên gia.”

Có điều nếu đại sư cũng chạy ra ngoài ăn thì chắc là đồ ăn ở đó dở lắm.

Liên Mộ trợn tròn mắt: “!” Còn có chuyện tốt như vậy ư?

Nàng lập tức quyết định, sau này nàng cũng phải tham gia kỳ sơ thí nhập môn của Quy Tiên tông, tuyệt đối không thể bỏ lỡ “phiếu cơm dài hạn” này!

“Đại sư, ta tới hậu sơn xem sao, ngài cứ làm đi nhé.”

Hứa Hàm Tinh cười hì hì cáo biệt Liên Mộ rồi ôm kiếm gỗ chui vào rừng cây nhỏ. Hiện tại hắn ta vẫn chưa từ bỏ ma thú bị phong ấn ở hậu sơn.

Ăn xong bữa tối, Liên Mộ đun một nồi nước nóng, lấy linh thực mua ban ngày ra rồi chia thành loại uống được và loại ngâm ngoài da.

Những linh thực này có công hiệu trừ khử khí bẩn, khơi thông kinh mạch, nhưng dù sao cũng là linh thực cấp thấp nên chỉ có tác dụng tăng lên một chút.

Nhưng trong mắt Liên Mộ, có méo mó còn hơn không.

Nàng ngâm mình trong nước nóng đã ngâm linh thực, nín thở ngưng thần, thử tĩnh tâm đả tọa.

Chẳng mấy chốc, nước thuốc màu nâu đã bị nhuốm màu đen kịt, từng luồng linh khí chui vào cơ thể nàng gây ra cảm giác ngứa nhẹ.

Cả người Liên Mộ cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Dưỡng thêm vài năm, sau khi tẩy sạch kinh mạch là nàng có thể vận chuyển linh khí rồi tái tạo linh căn. Với kinh nghiệm tu luyện kiếp trước của nàng thì sẽ đỡ đi nhầm đường hơn rất nhiều.

Theo ký ức của tiểu cô nương, kỳ sơ thí nhập môn của Quy Tiên tông chỉ có một hạng mục, đó là trận hỗn chiến của những người báo danh, chọn ra năm trăm người cuối cùng còn trụ lại.

Đa phần những người báo danh chỉ vừa mới khai khiếu, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện thiếu niên thiên tài, cạnh tranh không đến nỗi gay gắt. Nguyên chủ may mắn lọt vào tốp năm trăm chính là nhờ việc giỏi trốn tránh.

Sau khi vượt qua vòng sơ thí, tất cả sẽ ở lại tông môn tu luyện một tháng. Sau một tháng mới là vòng sàng lọc định hướng thực sự. Năm trăm người lần lượt lựa chọn các con đường muốn đi, so tài và đào thải lẫn nhau, cuối cùng chỉ chọn ra một trăm người để tham gia đại điển bái sư.

Vì vấn đề linh căn nên nguyên chủ không vượt qua được ngưỡng cửa thứ hai.

Tu sĩ của Quy Tiên tông chủ yếu chia làm bốn loại lớn: kiếm tu, đan tu, phù tu và khí sư. Những đạo khác khá hiếm nên cũng ít người học.

Ví dụ như Tam sư tỷ, vũ khí bẩm sinh của nàng ấy là Không Hầu, thể chất đặc biệt nên nhận luôn Tông chủ làm thầy, đi theo Tông chủ tu luyện.

Liên Mộ chỉ muốn ở Quy Tiên tông ăn chực chứ không có hứng thú bái sư. Bởi vì kiếm pháp của nàng đã thành hình, chỉ thiếu tu vi nữa thôi. Chỉ cần chuyên tâm nâng cao cảnh giới là được.

Liên Mộ mặc xong quần áo, dang hai tay đổ người xuống giường, vắt chéo chân, sung sướng ảo tưởng sau này sẽ cơm no rượu say thế nào ở thiện đường của Quy Tiên tông, thì…

“Ầm!”

Bên ngoài chợt truyền đến một tiếng động lớn tựa như nổ tung, kéo theo căn nhà gỗ nhỏ rung chuyển.

Liên Mộ giật mình bật dậy từ trên giường, khoác vội ngoại bào ra ngoài thì thấy sâu trong rừng cây nhỏ lóe lên một luồng sáng, theo sau là tiếng nước đổ chói tai, vọng lại từ phía đầm nước hậu sơn.

“…” Chẳng lẽ thẳng nhóc kia thật sự phá được phong ấn rồi?

Nàng cân nhắc một lát rồi quyết định đi xem thử. Dẫu sao cũng là “khách hàng” tạm thời, không thể trơ mắt nhìn hắn ta gặp chuyện được.

… Mà lỡ thực sự đánh không lại thì còn có thể xác định vị trí, hôm sau còn tiện thu thập thi thể cho hắn ta.

Bên bờ đầm sâu ở hậu sơn có hai người nằm ngang trên đất, toàn thân máu me be bét, bất tỉnh nhân sự.

Hứa Hàm Tinh bày ra linh khí quý giá nhất của mình mới miễn cưỡng kéo dài được một thời gian, hai hộ vệ vì bảo vệ hắn ta mà bị ma thú phá nước lao ra làm cho ngất xỉu.

Con ma thú đó có hình dạng như loài cá, thân hình khổng lồ, đôi vây cá hóa thành đôi cánh dài, mắt đỏ ngầu sâu hun hút, ẩn mình dưới đầm nước sâu. Thỉnh thoảng nó lại vọt lên mặt nước phát ra tiếng kêu vô cùng chói tai.

Khi Liên Mộ chạy đến, ma thú vừa vặn bay ra khỏi mặt nước, suýt nữa làm màng nhĩ nàng chấn động vỡ nát.

“Đại sư!” Hứa Hàm Tinh phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch: “Chạy mau!”

Kỳ lạ thật, phong ấn Tiên gia mà sao lại dễ dàng bị một đứa trẻ phá giải như vậy.

Trong đầu Liên Mộ nảy sinh nghi vấn, nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều, lập tức chui vào lưới bảo vệ mà Hứa Hàm Tinh dùng linh khí chống đỡ.

“Cái này dùng thế nào?”

Hứa Hàm Tinh gần như không chống đỡ nổi nữa, vội vàng niệm vài câu khẩu quyết truyền cho nàng. Liên Mộ nhận lấy linh khí rồi làm theo lời hắn nói, áp lực do sử dụng linh khí chuyển hết sang nàng.

Liên Mộ lập tức thấy cổ họng mình chua xót, phun ra máu tươi. Hứa Hàm Tinh đổ gục vào người nàng, trên đất còn hai người nữa.

“…”

Giờ sao trốn được đây? Chẳng lẽ lại để cơ thể yếu như con gà ho hen của nàng vác một lúc cả ba người mà chạy trốn ư?

Liên Mộ hít sâu một hơi, nhanh chóng quan sát tình hình con ma thú, phát hiện nó không bò lên bờ tấn công người, chỉ thông qua tiếng kêu để công kích tinh thần của người khác.

Cứ cách nửa khắc nó là lại nhảy vọt lên một lần, nàng có thể lợi dụng khoảng trống mà di chuyển người sang chỗ khác.

Nghĩ đến đây, Liên Mộ vác người nhanh chóng chuồn đi, qua lại hai lần, cơ thể nàng đã mệt mỏi rệu rã thấy rõ, mí mắt cứ díp tịt lại, sức lực toàn thân dần dần trôi đi.

Nàng đỡ hộ vệ cuối cùng dậy rồi lờ mờ bước về phía xa, đôi bắp chân gầy guộc run rẩy không ngừng.

Mệt quá, đợi thằng oắt kia tỉnh lại, nàng nhất định phải chém một khoản tiền kếch xù mới được.

Sức lực bị hao hụt càng lúc càng nhanh, nàng còn chưa đi xa thì lưới bảo vệ do linh khí chống đỡ đột nhiên vỡ vụn. Tiếng kêu của ma thú chấn động khiến nàng thất khiếu chảy máu, không thể đứng vững nữa, cơ thể như tờ giấy mỏng bị gió thổi đổ gục xuống đất.

Liên Mộ cảm thấy óc mình sắp bị chấn động đến mức chảy ra ngoài mất rồi. Nàng xé hai mảnh vải từ quần áo rồi nhét vào tai, cố gắng hé môi.

Trước mắt nàng đã bị máu che mờ, nàng loáng thoáng nhìn thấy trên không trung có vài bóng người màu xanh lam lướt qua, trong đó có hai khuôn mặt đã từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Người dẫn đầu ngự kiếm phi hành, thân mặc trường bào phiêu dật, mặt mày thanh tú sáng trong, không cười cũng tự mang khí chất ôn hòa nho nhã. Còn người bên cạnh hắn ta thì cưỡi một con ngân yến, mái tóc đen như mực được búi cao, khí chất lạnh lùng ngạo nghễ.

Người ngự kiếm kia dừng lại trên không trung, đầu ngón tay khẽ xoay, trường kiếm dưới chân phân ra mấy luồng kiếm ảnh rồi vây quanh con ma thú dưới nước. Thiếu niên bên cạnh hắn ta tiện tay triệu hồi một cây bút đỏ đen xen kẽ, vẽ ra những đồ án phức tạp giữa không trung. Sau đó đồ án hình thành một lá bùa, phong ấn con ma thú kia, khiến nó đứng yên bất động.

“Ồn ào chết đi được.” Thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa cao nhảy xuống từ lưng ngân yến, vài ngón tay thanh mảnh thò vào trong nước, ánh mắt đảo qua linh khí đã phế trên đất, trầm tư một lát.

Đệ tử áo lam đi theo khó hiểu: “Con ma thú này đã bị phong ấn hơn trăm năm, sao tự nhiên lại bạo động?”

“Chắc chắn là do đứa bé kia.” Một đệ tử khác nhìn về phía thiếu nữ, đột nhiên ngây người, vẻ mặt chợt hơi vặn vẹo: “Là nàng ta sa? Nàng ta lấy đâu ra linh khí chứ? Chẳng lẽ muốn vào tông môn không thành nên nghĩ cách gây hỗn loạn để thu hút sự chú ý của các sư tôn?”

Thiếu niên ngự kiếm hiển nhiên cũng nhận ra, nhưng lại không hề liếc mắt nhìn sang: “Linh khí bị phế đều là loại lưu hành trong phàm gian, vô hiệu đối với phong ấn.”

“Là Ma tộc ở Hắc Uyên.” Thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa cao đứng dậy, sắc mặt nghiệm lại: “Bọn chúng lại dám đến Quy Tiên tông gây sự ư.”

“Sư đệ, đệ dẫn người dọn dẹp hậu sơn đi, còn ta đi truy đuổi.” Thiếu niên ngự kiếm nói: “Mấy món linh khí này chắc không phải của nàng ấy, có lẽ gần đây vẫn còn người khác, nhất định phải bảo vệ những người bị ảnh hưởng bởi chuyện này.”

“Vâng.”

Trong bóng tối âm u ẩm ướt, ánh nến bập bùng.

Liên Mộ cảm thấy cả người như ngâm trong nước, hai tay bị trói lại, eo cũng bị buộc một sợi xích sắt nặng trịch kéo nàng chìm xuống sâu trong nước.

Cảm giác ngạt thở càng lúc càng mãnh liệt, nàng mơ hồ mở mắt, làn nước đục ngầu tràn vào khoang mũi, phía trên là những thi thể trôi nổi. Qua khe hở, nàng nhìn thấy một khuôn mặt đang cười. ( truyện trên app t.y.t )

“Sinh mệnh của tiểu sư muội quả là ngoan cường, chỉ còn muội là còn sống thôi.”

Liên Mộ ra sức giãy giụa nhưng không thể dùng chút sức lực nào.

“Đại sư!”

Sau khi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, Liên Mộ bật dậy từ mặt đất, theo bản năng vung một quyền vào không khí.

“Hự!”

Má Hứa Hàm Tinh lập tức sưng vù lên, khóe miệng còn vương máu. Cú đấm này thực sự khiến hắn ta choáng váng.

Liên Mộ hoàn hồn, bấy giờ nhìn rõ người trước mặt.

Nàng nhớ ra rồi. Nửa canh giờ trước, chuyện ma thú đã kinh động đệ tử trong Quy Tiên tông nên trong tông đã phái người đến dẹp yên chuyện này, còn nàng thì ngất xỉu ngay trước mặt mọi người.

Liên Mộ sờ lên mặt, quả nhiên dính máu lên tay, mãi tới giờ này mới ngậm ngùi chép miệng.

“Đại sư yên tâm, vừa nãy một đan tu đã cho ngài uống đan dược rồi, chúng ta đều không sao hết.”

Lời của Hứa Hàm Tinh bị nhóm người không xa nghe thấy, trong đó người cao nhất quay đầu lại, nói với vẻ trịch thượng bề trên: “Nếu đã tỉnh rồi thì nên quay về vị trí của mình đi đi.”

Người này là Tiêu Tẫn.

Liên Mộ lặng lẽ đánh giá hắn ta một lúc: Ừm, quả nhiên mặt giống hệt trong giấc mơ.

Nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, nàng bỗng cảm thấy hơi ngứa tay.

Từ đầu đến cuối Tiêu Tẫn không hề liếc mắt nhìn Liên Mộ cái nào, đi thẳng đến nắm lấy cổ áo Hứa Hàm Tinh: “Ngươi là người của Hứa thị Dương Hà? Bọn ta đã liên lạc với phụ thân ngươi rồi, ông ta đang đợi ngươi dưới núi đấy.”

“Cái gì?! Chờ đã, ta…”

Hứa Hàm Tinh sắp khóc đến nơi rồi, vừa định cố gắng giãy giụa lần cuối thì đã bị đè xuống rồi cưỡng chế mang đi.

Liên Mộ khẽ hé môi, nhưng lại bị đệ tử áo lam bên cạnh lườm cho một phát: “…”

Thằng oắt đó còn chưa trả phí cứu người cơ mà, uổng phí bao nhiêu công sức của nàng.

Cơ thể Liên Mộ vẫn chưa hồi phục, vừa mở miệng đã thấy khắp người đau đớn dữ dội, đã thế nàng cũng không thể ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn Hứa Hàm Tinh bị kéo xuống núi. Đám đệ tử của Quy Tiên tông cứ thế nhẹ nhàng rời đi như không có chuyện gì, bỏ lại mình nàng thương tích đầy mình, cô độc buồn bã.

Liên Mộ: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play