- Shh...

Ánh nắng ban mai vào đông xán lạn, hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh nắng chiếu lên mặt Kỳ Dục, cậu nhíu mày ngồi dậy, day thái dương để giảm đau đầu sau cơn say.

Nhưng hoàn hồn lại mới nhận ra, tuy căn phòng trước mắt có bố cục tương tự nhà mình, nhưng chiếc chăn vàng nhạt đang đắp trên người, màn giường cùng màu và chồng sách đầu giường rõ ràng không phải của mình.

Kỳ Dục ngẩn ra, đây là... phòng ngủ của Tiểu Khê?

Sau khi nhận ra điều này, người cậu gần như sắp bốc cháy, như thể trong không khí cũng đang đầy ắp mùi hương thoang thoảng trên người Hứa Khê Nguyên.

Dù bình thường hay ăn cơm chiều cùng nhau, nhưng suốt thời gian qua, đây là lần đầu tiên cậu bước vào căn phòng này.

Chiếc chăn trên người mềm mại và ấm áp, cậu bối rối sờ thử, mặt càng đỏ hơn.

Cậu không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua lắm, vì gần như chưa từng uống rượu nên mấy ngụm rượu mơ đó cũng đủ để khiến cậu say chếnh choáng.

Nhưng không ngờ tối qua lại ngủ trong phòng ngủ của Tiểu Khê.

Một niềm vui vô cớ lan ra nhè nhẹ trong lòng tựa như kẹo bông gòn ngọt ngào, lấp đầy mọi ngóc ngách trong tim từng chút một.

Bên ngoài có tiếng động nhỏ, Kỳ Dục vừa mở cửa ra bèn thấy Hứa Khê Nguyên đang đeo tạp dề cụp mắt xắt gì đó bên cạnh bàn đảo bếp.

Nồi sứ nhỏ bên cạnh đang nấu cháo sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên thành làn khói trắng, mùi vị thơm ngon tỏa khắp.

Cậu đi theo mùi thơm, bước chân rất nhẹ, Hứa Khê Nguyên không để ý, lúc định xoay người mở tủ lạnh thì bất ngờ đâm sầm vào lồng ngực Kỳ Dục.

Người trước mặt cao hơn anh nửa cái đầu, trán anh vừa hay lướt qua môi Kỳ Dục, cả hai không ai kịp hoàn hồn, nhìn nhau vài giây mới lập tức lùi lại nửa bước.

Sáng sớm tinh mơ đã đụng chạm thân mật với người trong lòng, trái tim vốn đã bình tĩnh suốt cả đêm của Hứa Khê Nguyên lại không kìm được mà đập loạn. Có điều vừa định nói gì đó, ánh mắt lại nhìn thấy vành tai ửng đỏ của Kỳ Dục.

Rõ ràng người bị hôn là anh, sao trông Kỳ Dục còn ngại ngùng hơn vậy?

Hứa Khê Nguyên vốn còn hơi luống cuống bỗng nhiên bình tĩnh lại, sau đó tiến lên thêm nửa bước, nhìn chằm chằm đôi mắt người đối diện rồi cong môi cười.

Dù sao thì so ra, Kỳ Dục mới là người ngây thơ hơn.

Tối qua Hứa Khê Nguyên gần như không ngủ được. Khó khăn lắm mới dỗ được Kỳ Dục cứ một hai níu chặt tay anh ngủ say, còn anh thì lấy một cái chăn khác ra sô pha ngủ, nhưng lại không buồn ngủ chút nào.

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại khoảng thời gian ở bên cạnh Kỳ Dục.

Có thể nói anh là một người rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm, Kỳ Dục nói mình kỳ thị đồng tính là thật, nhưng sự gần gũi trong khoảng thời gian này cũng không phải là giả.

Anh có thể cảm nhận được Kỳ Dục đối xử với mình không giống những người khác, trai thẳng không thích đồng tính toàn chơi chung với bạn bè kiểu này thật ư?

Không thích thật à?

Hứa Khê Nguyên không thể xác định được câu trả lời cho câu hỏi này, hay nói đúng hơn, ngay cả bản thân Kỳ Dục cũng không thể trả lời được. ( app truyện TᎽT )

Hứa Khê Nguyên nghĩ, anh cần phải xác nhận thử.

- Nhức đầu không?

Anh đưa tay sờ trán Kỳ Dục, đối phương lắc đầu, cũng không né tránh, ngoan ngoãn cúi đầu cho anh sờ.

Thái độ này khiến tâm trạng chùng xuống của Hứa Khê Nguyên khá lên đôi chút, khóe môi cong lên hẳn, anh xoa tóc Kỳ Dục: - Vậy thì về nhà rửa mặt trước đi, lát nữa qua ăn sáng, tôi có nấu cháo.

Kỳ Dục gật đầu, lúc về nhà rửa mặt, từng vốc nước lạnh tạt vào da, nhưng cậu vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên vành tai và gò má không hề giảm. Chỉ cần thoáng nhớ lại là sẽ nghĩ đến cảm giác da thịt của Hứa Khê Nguyên lướt qua môi mình ban nãy.

Bàn tay ướt sũng đặt lên ngực để lại một vệt màu sẫm trên bộ đồ ngủ xanh biển nhạt, trái tim bên dưới đập thình thịch rối bời.

Cậu nhìn mình trong gương, cảm thấy là lạ, nhưng nhất thời lại không biết rốt cuộc là lạ ở đâu.

Một cảm xúc xa lạ nào đó trong lòng thoáng qua như tia chớp trong đêm mưa rồi biến mất, cậu không nắm bắt được, bèn dứt khoát lắc đầu không suy nghĩ nữa.

Ăn sáng với Tiểu Khê vẫn quan trọng nhất.

Gần đến cuối năm, các tiết online của Kỳ Dục đã kết thúc từ mấy hôm trước, Hứa Khê Nguyên biết cậu không bận việc gì, trong lúc ăn bèn thuận miệng hỏi một tiếng: - Lát nữa tôi định làm pudding phô mai, cậu muốn làm thử với tôi không? Dễ lắm.

Đương nhiên là Kỳ Dục gật đầu đồng ý không chút do dự.

Dù cậu không mấy hứng thú với việc làm đồ ngọt, nhưng cậu có một bộ quy tắc phán đoán cho riêng mình —— những chuyện liên quan đến Hứa Khê Nguyên đều là chuyện cần thiết.

Cậu nghĩ, bạn thân là như vậy đấy.

Phô mai kem được làm chảy cách thủy bằng nước ấm đã trở nên mềm sánh, tỏa mùi sữa thơm nồng. Hứa Khê Nguyên cho hai muỗng đường cát vào rồi đưa cho Kỳ Dục một cây đánh trứng.

- Phải trộn đều trước đã.

Kỳ Dục chưa từng làm việc này, ban đầu khá vụng về, nhưng may là học rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trộn phô mai và đường trở nên mềm mịn. Cậu bưng tô lên như hiến vật quý cho Hứa Khê Nguyên xem, trông giống một chú cún đang khoe chiến tích.

Hứa Khê Nguyên cũng dỗ cậu như dỗ trẻ con, cười nói: - Giỏi quá.

Đầu bếp Tiểu Khê cho thêm sữa vào rồi lấy hai quả trứng đưa cho Kỳ Dục: - Cậu đập được không?

Kỳ Dục không chắc lắm, nhưng cảm thấy việc này có gì khó đâu, cậu không muốn tỏ ra mình chẳng biết gì trước mặt Hứa Khê Nguyên, bèn tự tin nhận lấy.

Học theo cách bình thường Hứa Khê Nguyên hay nấu ăn, cậu gõ quả trứng vào thành tô, kết quả mạnh tay quá nên làm trứng chảy ra ngoài, lênh láng cả mặt bàn.

Cả hai nhìn nhau, cậu xấu hổ sờ chóp mũi, còn Hứa Khê Nguyên thì bật cười thành tiếng, đưa tay chọt má cậu:

- Ngốc.

Nói rồi bèn đi lấy miếng giẻ lau bên cạnh, nhưng đã bị Kỳ Dục lấy trước, người nọ cúi đầu, ngượng ngùng lau sạch trứng trên bàn một cách nghiêm túc.

Kỳ Dục đắn đo trong lòng, lo Hứa Khê Nguyên sẽ chê mình, cậu muốn nói chỉ là mình không quen tay thôi, đảm bảo sẽ học tập chăm chỉ.

Nhưng còn chưa kịp mở lời đã thấy Hứa Khê Nguyên cười tủm tỉm lại gần, nhìn cậu bằng đôi mắt dịu dàng xinh đẹp: - Nhưng không sao, ngốc thì tôi vẫn rất thích.

Trong không khí còn loáng thoáng mùi thơm ngọt của phô mai, sau khi nghe câu này, Kỳ Dục sững sờ, năm giác quan của cậu như bắt đầu rối bời, không biết tại sao ngửi thấy mùi ngọt mà trong lòng cũng cảm nhận được vị ngọt.

Giống như si rô trái cây ngọt ngào ngày thu, đậm đặc và trong veo từ từ chảy qua tim.

Hứa Khê Nguyên nói thích cậu?

Tiểu Khê nói thích cậu!

Cảm giác xa lạ và mới mẻ đó lại bắt đầu trào dâng, con tim tê rần, như một đàn thỏ con làm bằng bánh sữa đang lăn lộn trong tim cậu.

Hứa Khê Nguyên thấy cậu không nói gì bèn ghé lại gần hơn, nhìn vào mắt cậu: - Sao vậy? Tôi nói tôi rất thích cậu...

- Ừm, tốt quá...

Mặt đỏ bừng, Kỳ Dục lắp bắp, sắp xếp câu chữ: - Ý tôi là tôi cũng thích anh lắm, chắc chắn chúng ta sẽ trở thành bạn rất thân.

Trước đây bị bạn cùng phòng quấy rối đã xây nên một vùng cấm về đồng tính trong đầu cậu, cậu vốn không thể chủ động suy nghĩ theo hướng đó, tiềm thức đã quy chụp những rung động tốt đẹp hiện giờ với Hứa Khê Nguyên là tình bạn.

Cậu không để ý đến nụ cười nhạt dần của Hứa Khê Nguyên sau khi nghe câu này, chỉ tiếp tục đập quả trứng thứ hai, thành công đập trứng vào tô phô mai, sau đó nghiêm túc khuấy đều theo hướng dẫn của Hứa Khê Nguyên.

Cậu bận làm, Hứa Khê Nguyên đứng bên cạnh nhìn vành tai ửng đỏ của cậu, một lúc lâu sau mới cong môi, giọng điệu có hơi hờ hững khác thường:

- Ừ hử, chúng ta sẽ là bạn rất thân.

Cuối cùng, hỗn hợp trứng phô mai đã được rây mịn, đựng trong những chiếc hũ pudding thủy tinh trong suốt lùn lùn ú ú, dưới ánh đèn ấm áp của lò nướng trông vô cùng đáng yêu.

Sau khi lấy ra thì cho thêm caramel rồi bỏ vào tủ lạnh.

Không tính món mì luộc, đây là lần đầu tiên Kỳ Dục tự tay làm một món khá khó như vậy, huống hồ còn làm cùng với Hứa Khê Nguyên, cảm giác thành tựu dâng trào, cậu chụp mấy hũ pudding đã được làm lạnh, chụp mấy tấm liền.

Còn khen: - Tiểu Khê anh giỏi quá!

Hứa Khê Nguyên bật cười: - Tôi giỏi gì chứ? Là cậu làm mà, người giỏi là cậu.

Anh lấy một chiếc muỗng gỗ be bé rồi múc một miếng trong hũ thủy tinh, pudding màu vàng sữa rưới caramel núng nính trên thìa, tỏa ra mùi thơm hòa quyện giữa sữa và caramel, mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi từng chút một.

Hứa Khê Nguyên không ăn, thìa đầu tiên đưa tới bên miệng Kỳ Dục, anh khẽ cười hỏi: - Muốn ăn không?

- … Muốn.

Cổ họng Kỳ Dục nghẹn lại, rõ ràng nên tập trung vào miếng pudding, nhưng ánh mắt cứ vô thức nhìn mặt Hứa Khê Nguyên.

Khi cười, đôi mắt xinh đẹp ấy có bọng mắt rất đầy đặn, lúm đồng tiền cũng dễ thương lắm, đôi môi đỏ hơi hé ra.

Muốn ăn không?

Cậu há miệng ăn miếng pudding phô mai thơm ngon ngọt ngào, mềm mại mát lạnh, vị sữa ngòn ngọt tan trên đầu lưỡi.

Nhưng cảm giác không thỏa mãn vẫn vô cớ lan tràn trong lòng.

Muốn ăn.

Ngoài pudding ra, còn muốn ăn gì nữa chứ?

Ánh mắt cậu chứa đựng sự nhiệt liệt và khao khát mà chính cậu cũng không nhận ra, nhưng lại mềm mại và ngọt ngào như miếng pudding. Bị nhìn chằm chằm, Hứa Khê Nguyên rũ mắt cười, khẽ nhướng mày, nỗi chua xót kìm nén trong lòng được pudding phô mai làm tan chảy từng chút một.

Hứa Khê Nguyên nghĩ, Kỳ Dục có thích con trai hay không thì khó nói...

Nhưng không thích anh?

Ma còn chẳng tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play