Cùng đường với Lôi Lâm không chỉ có phù thủy mà còn có rất nhiều người bình thường.
Những người bình thường này đều điều khiển xe ngựa, phía sau bày rau dưa và hoa quả.
Bọn họ thấy phù thủy, tuy rằng cũng sẽ cung kính hành lễ, nhưng rõ ràng không có vẻ mặt đặc biệt sợ hãi, nhìn dáng vẻ của bọn hắn thì ở bạch vu vực này, địa vị của phù thủy phi thường cao, nhưng cũng khá thân dân.
Điểm ấy khiến Lôi Lâm hơi nghi hoặc, bởi vì ở quốc gia do hắc vu sư thống trị, mọi người vừa nhắc tới phù thủy, đầu tiên sẽ nghĩ đến đều hoảng sợ và máu tanh, thường thường một phù thủy học đồ đã có thể doạ người trong một trấn nhỏ phải bỏ chạy.
“Nhìn tình trạng này thì, tình huống phù thủy và người bình thường sống chung ở bạch vu vực trong truyền thuyết là thật sự!” Lôi Lâm nhìn một nông phu ngả mũ hỏi thăm ở ven đường, mỉm cười gật đầu.
“Đồng thời…” Trong mắt hắn lóe lên vầng sang màu xanh lam, “Trên người cũng không có dấu vết bị phóng xạ thương tổn, là tác dụng của tinh chế tháp sao?”
Địa vực dưới sự thống trị của bạch phù thủy, cứ cách một khoảng cách sẽ thiết lập một tháp cao màu trắng, từ trong tháp thưởng tản năng lượng trung hoà, tiêu trừ ô nhiễm phóng xạ trên người phù thủy, đây cũng là mấu chốt khiến phù thủy cùng người bình thường có thể cùng sinh hoạt ở một khu vực.
Còn địa vực do hắc vu sư thống trị, Lôi Lâm cũng từng thấy thiết kế của tinh chế tháp trong thư viện ở học viện Hắc Cốt Lâm, nhưng có vẻ tất cả hắc vu sư đều chẳng muốn dựng nên loại vật này trên địa bàn của chính mình, ngoại trừ vấn đề chi phí ra, Lôi Lâm đoán có lẽ cũng có liên quan tới việc hắc vu sư thích dùng máu tanh cùng khủng bố để thống trị phàm nhân.
Vật cưỡi không ngừng chạy như bay, Lôi Lâm cảm giác tầm nhìn trước mắt mình dần trống trải.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT