Lôi Lâm đánh xe ngựa, lung tung không có mục đích đi trên đường phố.
Nghĩ tới ánh mắt Ngải Vi vừa nãy giống như một chú cún bị vứt bỏ, hiện tại còn cảm thấy buồn cười.
Phù thủy bọn hắn đều là người tôn trọng tự nguyện giao dịch.
Trong suy nghĩ của Lôi Lâm, Ngải Vi dùng máu để đổi, mà hắn một đường bảo vệ Ngải Vi đến nơi này, cuối cùng thậm chí còn biểu hiện ra lực lượng, để cuộc sống của co bé sau này tốt hơn một chút, đã rất xứng đáng rồi.
Còn việc dẫn cô bé theo, Lôi Lâm cảm giác mình hoàn toàn không có nhiều công sực như vậy.
Chớ nói chi tới việc nếu như không có phương pháp minh tưởng thích hợp thuật sĩ, cả đời Ngải Vi cũng không thể trở thành một học đồ cấp 1 được.
Phương pháp minh tưởng cho thuật sĩ có yêu cầu cực cao đối với huyết mạch, giống như Khoa Mạc Âm chi đồng của Lôi Lâm, giới hạn chỉ có thể là thuật sĩ có huyết mạch của Khoa Mạc Âm cự xà hoặc là á loại của nó mới có thể tu luyện.
Thuật sĩ và phù thủy khác, dù chiếm được Khoa Mạc Âm chi đồng, tối đa cũng chỉ có thể lấy làm gương và tham khảo, bản thân không thể tu luyện.
Vừa nghĩ Lôi Lâm vừa đánh xe ngựa, đến trung tâm trấn nhỏ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT