Nhìn Bích Cơ nằm trong lồng ngực của mình,vẻ mặt Lôi Lâm rất phức tạp. 

Đối với chuyện tối hôm qua cô nàng yêu thương nhung nhớ, Lôi Lâm suy đoán, có mấy nguyên nhân, một là Bích Cơ rất có hảo cảm đối với hắn, không đành lòng nhìn hắn thất vọng nên tới an ủi hắn. Hai chính là nếp sống ở thế giới này tương đối cởi mở, Bích Cơ, cũng không phải xử nữ gì, rõ ràng có kinh nghiệm. Cuối cùng, chính là Bí cảnhhuyết đấu tới gần, tinh thần của cô nàng bị tra tấn, vô ý thức làm ra mấy chuyện kích thích để phát tiết.

Chẳng qua dù nói thế nào, Bích Cơ cũng là mỹ nhân, Lôi Lâm cũng không mất mát gì.

“Ah! ?” Trong lúc đó, trên người cô gái cạnh Lôi Lâm khẽ run rẩy, ngồi dậy.

“Mấy giờ rồi? Đã 7 giờ hả, không được, chị còn phải tới phòng thí nghiệm của đạo sư…” 

Bích Cơ nhanh xuống giường, thân thể mỹ hảo lại lần nữa lộ ra trước mặt Lôi Lâm, cô nàng nhanh chóng mặc quần áo, hôn nhẹ trên mặt Lôi Lâm rồi chạy ra khỏi gian phòng.

“Thực là…” Lôi Lâm nhìn bóng lưng Bích Cơ, cười khổ lắc đầu.

Hương diễm tối hôm qua, rất nhanh đã bị Lôi Lâm quên hết đi.

Bí cảnhhuyết đấu đã tới gần, bất kỳ học đồ nào trong học viện Hắc Cốt Lâm đều không thể trốn tránh.

Đặc biệt những học đồ thiên tà tư chất cấp 5 kia càng là đối tượng mà học viện khác phải giết.

So sánh ra thì Lôi Lâm chỉ là có chút thiên phú về Dược tề học, hơn nữa ở trên hắn còn có một Mai Lâm hấp dẫn hỏa lực, khả năng bị đối phương chú ý cũng nhỏ đi rất nhiều rồi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà lúc trước Lôi Lâm không muốn lộ ra thực lực.

Tiếp đó, Lôi Lâm đều ở trong phòng ngủ, nghiên cứu Đọa Tinh Chi Trụy, dùng Chip ghi chép phân tích mô hình pháp thuật, hơn nữa suy diễn phép thuật cấp 0 có uy lực lớn, phối trí dược tề công kích, làm chuẩn bị cho bí cảnhhuyết đấu.

...

Sắc trời tối tăm mờ mịt đấy, thỉnh thoảng còn giọt mưa rơi xuống, khiến trong lòng người ta cũng không khỏi nặng nề.

Ở một vùng đất hoang dã, một đám học đồ phù thủy mặc áo bào xám đứng đó, từng người đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, trong ánh mắt hoặc hung ác, hoặc mờ mịt.

Mà trước mặt bọn hắn còn đứng mười mấy Phù Thủy chính thức mặc áo bào trắng cùng áo đen.

Lôi Lâm khiêm tốn đứng trong một góc, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn mấy đạo sư ở phía trước.

Đứng đầu đám đạo sư là một đại hán đầu trọc mặc áo đen lẳng lặng đứng sừng sững, chấn động trên người chỉ vô thức tản ra một tia đã để lực lượng tinh thần của Lôi Lâm vận chuyển trì trệ.

“Đây nhất định là viện trưởng đại nhân trong học viện Hắc Cốt Lâm chúng ta, phù thủy cấp hai trong truyền thuyết!” 

Lôi Lâm cúi đầu sâu thấp, không dám lần ngẩng đầu nữa.

Về phần dục vọng dùng Chip quét qua cũng lập tức bị Lôi Lâm nén xuống đáy lòng, phù thủy cấp hai có thủ đoạn thần bí khó lường, hắn thực sự không có nắm chắc không bị đối phương phát hiện.

Hơn nữa, hiện tại ngay cả từ trường phòng ngự của phù thủy cấp 1 mà Chip đều không đột phá được, cũng không cần tự rước lấy nhục rồi.

“Nhưng sẽ mở ra bí cảnhở chỗ này sao?” 

Lôi Lâm đánh giá chung quanh, dưới bầu trời lờ mờ, hoàn cảnh hoang dã chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, chuột đồng và thằn lằn dường như dự cảm được đại chiến đang đến gần nên đã sớm rời khỏi nơi này.

Trong đám học đồ, Lôi Lâm còn thấy đám Bích Cơ, Mai Lâm, Ny Ty, Gia Môn.

Gia Môn đứng ở hàng học đồ đầu tiên, mặt âm trầm, quanh mắt có một vòng màu đen dày đặc, xem ra trạng thái tinh thần không quá tốt.

Ny Ty đứng cuối đội ngũ, toàn thân bọc trong áo bào xám, cực kỳ khiêm tốn.

Mà Bích Cơ cùng Mai Lâm ở một bên đang thấp giọng nói gì đó.

Nhìn thấy Lôi Lâm, Bích Cơ còn cười với Lôi Lâm.

“Trên tay Bích Cơ có mấy ống dược tề công kích mà mình đưa, bản thân cũng không phải mục tiêu quan trọng, có thể sẽ không có việc gì!” 

Dưới đáy lòng Lôi Lâm tự an ủi chính mình.

“Đến rồi!” “Bọn hắn tới!” 

Lúc này, đám học đồ đã rối loạn tưng bừng, đã cắt đứt suy nghĩ của Lôi Lâm.

Lôi Lâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Ở chân trời phía xa, đột nhiên xuất hiện một điểm đen, điểm đen kia càng ngày càng gần, kích thước cũng càng lúc càng lớn.

Đợi đến khi bóng đen đi tới trước mặt đội ngũ Hắc Cốt Lâm, Lôi Lâm mới nhìn thấy rõ hình dáng con sinh vật này.

Đó là một sinh vật cực lớn có hình dáng như bọ cánh cứng, mọc ra tám chân dài màu đen cứng rắn, mỗi chân đều dài mấy chục mét, trên cái đầu nhỏ của bọ cánh cứng còn có một đôi mắt kép cực lớn, đang tò mò nhìn chằm chằm về phía đám người Hắc Cốt Lâm.

“Xung quanh thân thể mục tiêu có một tầng lực trường phòng hộ, sơ bộ phán định là sinh vật phù thủy cấp 1, đề nghị chủ thể rời xa! ! !” 

Lúc này, tiếng nhắc nhở của Chip cũng truyền tới, khiến Lôi Lâm ý thức được con bọ cánh cứng này cường đại.

“Híz-khà zz Hí-zzz! ! !” 

Hai bên miệng bọ cánh cứng cực lớn là hai sợi râu, từ trong miệng chảy ra từng giọt chất lỏng màu xanh lục, rơi xuống đất, ăn mòn một hố sâu.

Học đồ chung quanh vội lui sau một, trên mặt trắng bệch, hiển nhiên là bị nó dọa cho phát sợ.

“Sợ cái gì? Chẳng qua chỉ là một con bọ cánh cứng lưng sắt vực sâu mà thôi!” 

“Yên lặng! ! !” 

Các đạo sư đứng trước khẽ quát, học đồ bạo động phía sau mới dần dần tỉnh táo lại.

“Tu Lai, học sinh của ông lại bị tiểu bảo bối của tôi hù dọa, xem ra, tình huống lần này của bọn hắn rất không ổn đấy! ! Ha ha ha…” 

Giọng nói của một người đàn ông vang lên, một phù thủy trung niên mặc áo bào trắng lập tức từ trên lưng bọ cánh cứng nhảy xuống, tuy gương mặt tầm trung niên, nhưng lông mi đều đã trắng lóa như tuyết. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play