Lần trước Lôi Lâm mạo hiểm tấn chức lên học đồ cấp ba, bởi vì không có tri thức do học viện cùng đạo sư truyền thụ, chỉ dựa vào Chip suy diễn, kết quả đã liên tiếp gặp hai tình huống đột phát, nếu không phải năng lực của Chip thật sự cường hãn, cộng thêm một chút may mắn, Lôi Lâm cũng không thể may mắn thành công tấn chức như vậy, mà không lưu lại di chứng.
“Chỉ là… Những thuộc hạ kia nên sắp xếp thế nào còn cần suy nghĩ thêm một chút!”
Lôi Lâm sờ lên cằm, “Có lẽ, bố trí một đường lui ở chỗ này, cũng là chủ ý không tệ…”
“Dặn dò mọi người, tối nay tôi sẽ đi ăn tối cùng với bọn thuộc hạ!”
Sau khi ra khỏi mật thất, Lôi Lâm nói với An Na đứng bên.
“Vâng! Thiếu gia!” Lôi Lâm khá kỳ lạ, đối với đám thuộc hạ cùng các việc vặt khác đều hoàn toàn uỷ quyền cho An Na cùng mấy người Qua Lâm xử lý, cả ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, ngay cả đi ra ngoài đều rất ít, hiện tại đột nhiên tuyên bố mệnh lệnh, rõ ràng khiến An Na hơi kinh ngạc, nhưng cô là người thông minh, không hỏi nhiều, chỉ cầm làn váy thi lễ, lộ ra đường cong tuyệt đẹp trước mắt Lôi Lâm, rồi rất nhanh lui xuống.
Trong trang viên, tự nhiên cũng có đại sảnh chuyên môn để lĩnh chủ cùng thuộc hạ dùng cơm.
Đại sảnh dùng cự thạch màu đỏ xây thành, cửa sổ tương đối nhỏ, bình thường tia sáng so sánh lờ mờ, nhưng chính giữa có một khung bạc xinh đẹp có cắm mấy trăm ngọn nến, hoàn toàn giải quyết vấn đề này.
Ở giữa đại sảnh là một cái bàn màu hồng, tùy tùng mặc lễ phục màu đen và đầu bếp nữ đang sắp xếp ghế bành, hơn nữa phủ lên trên bàn thêm một tầng vải trắng dày đặc, và cả các loại công cụ dùng cơm như thìa cùng dao nĩa chén đĩa bằng bạc.
Đợi đến lúc dung cơm, trên mặt bàn đã bày đầy các món ăn ngon, ở giữa là một con dê nướng, chung quanh thịt nướng màu vàng kim óng ánh, còn có thật nhiều quả mọng màu tím cùng màu đỏ, phối hợp cùng một chỗ, tản ra mùi thơm mê người.
Lôi Lâm trực tiếp ngồi xuống ở vị trí tôn quý nhất, liếc nhìn đám người.
Trợ thủ đắc lực bên cạnh Lôi Lâm, theo thứ tự là Qua Lâm cùng Phất Lôi, bọn hắn với tư cách kỵ sĩ, lại đi theo Lôi Lâm sớm nhất, địa vị tự nhiên rất cao, ngay phía sau bọn họ đấy là quản gia lão Ốc Khắc cùng đoàn trưởng Phí Luân của La Lan Chi Ưng.
Về phần An Na, cô lẳng lặng đứng ở sau lưng Lôi Lâm, giống như một thị nữ làm hết phận sự, nhưng người ở đây đều không dám thật sự coi cô là thị nữ để đối đãi.
Ai cũng biết được rằng An Na rất được thiếu gia thích, không những thường được gặp được Lôi Lâm, hơn nữa còn nắm giữ chìa khóa kim khố! Vì thế thậm chí bị quản gia lão Ốc Khắc phê bình kín đáo, nhưng Lôi Lâm không để ý chút nào.
Phí Luân sau khi được Lôi Lâm chia cho một khối thổ địa đã đưa cả gia đình đến nơi này, trở thành phong thần trên thực tế phụ thuộc Lôi Lâm.
Sau đó là dong binh đoàn La Lan Chi Ưng, Lôi Lâm ký khế ước với bọn hắn đã hết hạn trước đây không lâu, gần một nửa lính đánh thuê bi điều kiện hậu đãi mà Lôi Lâm đưa ra hấp dẫn, định cư trong trang viên.
Trên bàn còn có thật nhiều người, nhưng Lôi Lâm vẫn khá quen thuộc với những người này, những người nhìn quen mắt khác thì Lôi Lâm chỉ nhận được mặt cùng danh tự, đây là dựa vào Chip ghi nhớ đấy.
Đối với các việc vặt trong sinh hoạt, Lôi Lâm luôn thờ ơ, con đường phù thủy đã chiếm đi phần lớn tinh lực của hắn, thực sự không có tâm tư để cân nhắc những thứ này.
Đương nhiên, thái độ Lôi Lâm xử lý vẫn giống rất nhiều phù thủy, cũng phù hợp với cách nhìn của người đương thời đối với phù thủy.
Trong lòng đại đa số người ở Nam Hải bờ, phù thủy chính là một đám người có sức mạnh thần bí, lại cực kỳ quái gở, một mực ở trong rừng rậm hắc ám và đầm lầy chỉ có khi bọn họ cần tài liệu cùng những vật khác, mới có thể ra ngoài.
“Thiếu gia!”
Tất cả mọi người đứng bên cạnh bàn đều đứng dậy, cúi người chào.
“Keng! !” Lôi Lâm dùng thìa bạc gõ vào ly trước mặt, phát ra một hồi tiếng vang dễ nghe.
“Chư vị! Hôm nay tôi mời các vị tới là có một việc muốn tuyên bố!” Lôi Lâm nhìn chung quanh, lúc này lực lượng tinh thần của hắn đã đạt đến 13. 1, con mắt lóe ra ánh sáng, giống như là dùng bảo thạch thượng đẳng nhất điêu khắc mà thành, người bị hắn nhìn đều thấy mắt đau xót, nước mắt không tự chủ bừng lên.
Cho dù Qua Lâm cùng Phất Lôi là hai kỵ sĩ, lúc này cũng chỉ có thể cúi thấp đầu.
“Xin thiếu gia phân phó!”
“Tôi sẽ rời đi một thời gian ngắn, cũng chưa xác định trở về ngày, trong lúc tôi không có ở đây, việc trong trang viên cùng tiệm thuốc đều do An Na cùng Qua Lâm, Phất Lôi thương nghị quyết định!”
Lôi Lâm nhìn đám người phía dưới, chậm rãi nói ra.
“Cái gì?” Bên dưới xôn xao, tất cả mọi người lập tức châu đầu ghé tai, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn tới An Na cùng Qua Lâm, Phất Lôi.
Bị ánh mắt của mọi người tập trung, Qua Lâm cùng Phất Lôi vẫn tốt, nhưng An Na làm một phụ nữ, bị nhìn như vậy chỉ thấy có chút bất an siết chặt làn váy của chính mình.
“Yên lặng!” Lôi Lâm lại gõ gõ ly bạc, tràng diện lập tức yên tĩnh.
“Từ nay về sau, lời ba người bọn họ nói chính là tôi mà nói…, chỉ cần là ý của bọn hắn, các vị đều nên nghe lệnh chấp hành.”
“Tuân mệnh!” Tuy bình thường Lôi Lâm không quản sự, nhưng uy nghiêm trên người càng phát ra dày đặc, bên ngoài càng truyền ra lời đồn hắn là người thần bí, khiến cho người phía dưới càng thêm kính nể.