“Tranh thủ thời gian!” Lôi Lâm bước vào trong biệt thự. 

“Chip! Quét qua biệt thự!” 

“Nhiệm vụ thành lập, bắt đầu quét qua…” 

Lúc trước bởi vì bên ngoài biệt thự có một tầng lực lượng trận pháp vu thuật phòng ngự bao trùm, Chip không thể quét qua bộ kết cấu trong trong biệt thự ra, hiện tại tự nhiên đã khác.

Rất nhanh, một địa đồ màu lam nhạt ra hiện tại trước mắt Lôi Lâm.

“Ừm! Biệt thự có hai tầng! Phía trên cùng là phòng ngủ và phòng rửa mặt! Tầng thứ nhất là phòng khách , còn phòng thí nghiệm, còn phòng ngầm ở dưới đất! Cửa vào là đằng sau tủ âm tường!” 

Bị Chip quét qua,tất cả mọi vật trong biệt thự đều hiện rõ trong mắt Lôi Lâm.

“Đi phòng ngủ trước!” Lôi Lâm cực kỳ nhanh chóng chạy lên lầu hai.

Nắm nắm cửa bằng đồng thau, Lôi Lâm mở ra cửa phòng ngủ, một lớp bụi lập tức đập vào mặt, bên ngoài thân Lôi Lâm tự động tạo ra một màng ánh sáng màu đen, ngăn cản tro bụi sang một bên.

Lôi Lâm lập tức quét mắt liếc một vòng: “Đồ đạc đều được dọn rất sạch sẽ!” 

Phòng ngủ rất nhỏ, chỉ có một giường lớn, một bộ bàn ghế, còn có một tủ quần áo.

Lôi Lâm mở tủ quần áo ra: ” Toàn bộ quần áo cũng không thấy rồi, xem ra chủ nhân nơi này có chuẩn bị mà vứt bỏ nơi đây!” 

Tuy đã sớm đoán được, nhưng trong lòng Lôi Lâm vẫn có chút thất vọng.

Hắn lập tức cẩn thận kiểm tra phòng ngủ một lần, không phát hiện ra vật gì có giá trị, trên mặt bàn ngăn kéo cũng không đấy, chỉ ở góc phòng tìm được mấy tờ da dê trống.

“Hẳn là tàn trang từ bút ký hoặc là nhật ký! Đáng tiếc là trắng không!” 

Lôi Lâm có chút tiếc hận, hai mắt lập tức tỏa sáng: “Nhật ký! Đã có!” 

Tấm da dê màu vàng đã cực kỳ cũ kỹ, giống như lúc nào cũng có thể sẽ nứt ra, nhưng ở trong mắt Lôi Lâm, vài tấm da dê chính là vô thượng trân bảo!

“Chip! Quét qua vết cắt trên giấy da dê!” 

Lôi Lâm phát ra mệnh lệnh, lập tức, trước mắt của hắn đã bị một tầng hào quang màu xanh lam tràn ngập, mà ở trên giấy da dê, một số chữ viết màu đỏ đứt quãng không ngừng nổi lên.

“Đây là vị phù thủy kia viết trên một tấm da dê khác, nhưng để lại vết hằn trên tấm giấy da dê này!” 

Lôi Lâm Tâm có chút vui mừng, các phù thủy chỉ biết sử dụng vu thuật kiểm tra vật phẩm, lại không ngờ Lôi Lâm kiếp trước đã học xong toàn bộ dấu vết, rốt cục bị hắn phát hiện ra một chút dấu vết.

Tin tức trên giấy da dê rất lộn xộn, có thật nhiều chữ cái trùng lên nhau, ngay cả Chip đều không thể phân biệt ra.

Vụn vặt lẻ tẻ chắp vá một phát, Lôi Lâm đã nhận ra một chút tin tức, đây là một bản nhật ký:

Ngày mùng 1 tháng 9, trời trong xanh. Thành Cực Dạ là một nơi an bình, hy vọng có thể ở chỗ này yên tĩnh thí nghiệm…

Ngày mùng 5 tháng 12, trời âm u. Ô! Đáng chết! Thí nghiệm lại thất bại một lần, quả nhiên! Độ khó tổ hợp huyết mạch vượt xa dự liệu của mình…

Những câu còn sót lại đều rất mơ hồ, ngay cả thời gian đều thấy không rõ lắm:

... Đọc thư mà Ốc Nặc gửi, làm tiếp mấy lần thí nghiệm, mình không thể không thừa nhận, hắn đúng, ngay từ đầu phương hướng của mình đã sai lầm, đây thực sự là tin tức làm cho người ta bi thương…

... Vật thí nghiệm đã thất bại, còn lại mấy quả trứng cho dù có ấp ra cũng không có tác dụng gì, kế hoạch của mình đã hoàn toàn thất bại, ông trời…ơ…i…

... Tại đây đã không có tác dụng rồi, có lẽ mình nên đi hoa viên Địch Luân nhìn xem, Ốc Nặc nói thí nghiệm của hắn đã bắt đầu thành công, đối với chúng ta thì đây thật sự là một tin tức tốt…

Nội dung nhật ký dừng ở đây, đều là nội dung một phù thủy không ngừng thí nghiệm cùng thất bại, cuối cùng quyết định từ bỏ phòng thí nghiệm này.

Lôi Lâm ngoài một cái tên người là Ốc Nặc cùng hoa viên Địch Luân ra thì không thu hoạch được gì.

Nhưng người tên là Ốc Nặc có quá nhiều, còn hoa viên Địch Luân, Lôi Lâm hoàn toàn chưa từng nghe nói tới chỗ này.

“Không đúng! Đợi đã nào…!” 

Trước mắt Lôi Lâm đột nhiên sáng ngời, ở góc tấm da dê lại phát hiện ra một tên người.

Chữ màu đỏ nhạt cực kỳ mờ, lúc trước Lôi Lâm suýt nữa đã không chú ý tới.

“Nặc… Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư Nhĩ!” 

“Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư Nhĩ!” Lôi Lâm đột nhiên trừng lớn hai mắt: “Thâm Hồng Đại phù thủy! ! !” 

“Chẳng lẽ chủ nhân của phòng thí nghiệm này lại là Thâm Hồng Đại phù thủy! ! !” 

Nặc Khoa Cổ Lạp Đồ Pháp Tư Nhĩ là truyền kỳ trong phù thủy giới ở Nam Hải bờ! Trong truyền thuyết, người này chẳng những là một vị bác học tri thức cực kỳ uyên bác, hơn nữa trên đường phù thủy lấy được thành tựu cực kỳ chói mắt, dẫn đầu toàn bộ lực lượng phù thủy ở Nam Hải bờ, đánh lùi vô số lần tiến công đến từ địch nhân ở lòng đất cùng hải dương.

Một vị Đại phù thủy như vậy, là tấm gương của tất cả phù thủy ở Nam Hải bờ!

Lúc trước, trên chợ, gian thương bán tàn trang Loa Yên giáo thư cho Lôi Lâm, còn có ý đồ ngụy trang tàn trang thành bút ký của Thâm Hồng Đại phù thủy, nhưng đáng tiếc bị Lôi Lâm nhìn thấu.

“Một vị đại nhân vật như vậy, đồ vật còn sót lại tuyệt đối rất có giá trị , nhưng đáng tiếc, trên mặt đất hai tầng đều được dọn quá sạch sẽ, hoàn toàn không bỏ sót gì!” 

Trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn ghi nhớ nội dung trên giấy da dê.

“Hy vọng ở trong phòng thí nghiệm có thể có thu hoạch!” 

Lôi Lâm thất vọng nhìn phòng ngủ, thở dài một hơi rồi, tấm da dê bị hơi thở tác dụng trực tiếp rơi xuống đầy đất.

Đi tới bên cạnh một chiếc tủ âm tường, tủ âm tường màu đen vốn nên trực tiếp dán ở trên vách tường mặt, nhưng bây giờ có một cái khe, thậm chí Lôi Lâm có thể nhìn thấy thông đạo phía sau. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play