Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong nháy mắt Lôi Lâm đã ở cạnh khối nham thạch màu đen kia năm ngày. 

Trong năm ngày này, Lôi Lâm dùng những phương pháp mà chính mình học được để dò xét nham thạch, hắn rốt cục cũng tìm được một ít sơ hở.

Lôi Lâm đã có thể xác định, bên trong khối nham thạch này hoàn toàn chính xác có pháp trận phù thủy phòng ngự, hơn nữa còn là ở trạng thái tổn hại.

Tính toán thời gian thì pháp trận này đã vận hành trên trăm năm.

Sở dĩ xuất hiện tổn hại, có lẽ là lien quan tới con cự xà Mạn Khắc Tư Đặc lúc trước chạy trốn.

“Vu thuật trận pháp bị cự xà phá hủy một bộ phận từ bên trong, mới có những dấu vết bị lộ ra, nếu không, cho dù mình có Chip, muốn tìm tới nơi này, cũng không thể dễ dàng như thế!” 

Trên mặt Lôi Lâm hiện ra vẻ vui mừng.

Dựa vào kinh nghiệm những ngày này, hắn đã tổng kết ra một bộ vu thuật, có bảy phần chắc chắn có thể mở ra cửa phòng thí nghiệm.

Chỉ là sơ hở trận pháp vu thuật chỉ xuất hiện vào thời gian đặc biệt, Lôi Lâm còn phải chờ đợi.

Mặt trời dần dần xuống núi, chung quanh rơi vào bóng tối.

Tuy rừng cây héo rũ bởi vì cự xà Mạn Khắc Tư Đặc tử vong, sẽ dần dần khôi phục sinh cơ, nhưng tối thiểu cần hơn một trăm năm, hiện tại rừng cây héo rũ vẫn hoàn toàn tĩnh mịch, yên tĩnh đến mức khiến người hít thở không thông.

Lôi Lâm không quan tâm, một mình tìm tảng đá bằng phẳng, ngồi ở phía trên điều chế dược tề.

Ánh trăng chiếu xuống, rất mau đã nhuộm lên rừng cây một tầng ánh bạc, hôm nay ánh trăng đặc biệt sáng, dĩ nhiên là ngày rằm! Hơn nữa, ánh trăng còn có màu da cam.

Lôi Lâm mở ra đồng hồ bỏ túi, “Đã sắp đến 12 giờ đêm rồi!” 

Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh nham thạch màu đen, ánh trăng chiếu tới mặt ngoài nham thạch, da đá màu đen đột nhiên tróc ra, lộ ra màn màu bạc, không ngừng đập nhịp nhàng, rung động như đang thu ánh trăng.

“Chính là hiện tại!” Hai mắt Lôi Lâm tỏa sáng, đổ dược tề trên tay vừa mới phối trí xong vào mặt ngoài nham thạch.

Cờ-rắc! ! ! Bọt khí màu trắng bay lên, mặt ngoài tảng đá lộ ra dấu vết bị ăn mòn, màn sáng màu bạc hỗn loạn.

“Tạp Lạp Mạn Đạt…” Lôi Lâm nhẹ giọng ngâm xướng chú ngữ, thanh âm trầm thấp, tựa như tiếng phụ nữ lẩm bẩm.

Theo chú ngữ, màn bạc dần dần ổn định lại, không ngừng tổ hợp, cuối cùng biến thành một cổng tò vò hình tròn.

Nhìn đến đây, trong mắt Lôi Lâm lộ ra vẻ vui mừng, chú ngữ biến đổi, vừa nhanh vừa vội, trong tay cũng không ngừng ném một số tài liệu vào cửa trong động.

Ầm! Khi tiếng chú ngữ cuối cùng của Lôi Lâm vừa dứt, lúc này nham thạch màu đen cực lớn đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, ở gần chỗ Lôi Lâm đứng, cổng tò vò màu bạc vừa rồi đã biến mất không thấy nữa, một lần nữa lộ ra một cửa động đen nhánh.

“Rõ ràng còn làm một thông đạo giả!” Lôi Lâm lắc đầu, nhún vai.

Trên áo đen của hắn, lúc này đang có một con quạ màu đen đạu, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng thuật.

“Mượn hiệu quả vu thuật, trong thời gian ngắn mình có thể lợi dụng con quạ này tiến vào phòng thí nghiệm, những gì nó nhìn thấy sẽ hiện rõ trước mắt mình!” 

Lôi Lâm nhắm mắt phải lại, nhẹ nhàng phất một cái lên đầu quạ, con quạ kia kêu một tiếng, sau đó trực tiếp bay vào huyệt động màu đen.

Trong mắt phải mà Lôi Lâm đóng chặt lại kia có rất nhiều hình ảnh đột nhiên trực tiếp ra hiện ra trước mặt Lôi Lâm.

Lúc này hắn giống như đang phi hành, cảnh sắc phía dưới đều hiện rõ trong đầu.

Thông đạo rất ngắn, sau một lát con quạ kia đã bay tới điểm cuối cùng.

Tiếp đó, Lôi Lâm lại thấy được một phòng ốc có kiểu dáng như một tòa biệt thự, đột nhiên ra hiện tại trước mặt, trên vách tường còn lóe ra ánh sáng vu thuật.

Dây leo màu xanh lá bò đầy vách tường, trên đó còn có nụ hoa màu đỏ.

“Đây là…” Trong mắt con quạ hiện ra vẻ khiếp sợ: ” Dây leo ma quỷ, vẫn còn cả hoa ăn? Trước kia mình nghĩ bọn chúng đã tuyệt tích rồi, không ngờ ở chỗ này lại còn có!” 

Mà cửa biệt thự ở gần đó làm bằng gỗ, trên cửa có một lỗ thủng hình tròn, lớn cỡ bàn tay của Lôi Lâm, có lẽ đây chính là vị trí lúc trước Mạn Khắc Tư Đặc ở thời kỳ ấu niên đã thoát đi.

Cách lỗ thủng không xa, bậc thang do từng tảng đá màu xám nối thành trên, còn có một cỗ bạch cốt mặc áo bào đen!

“Dựa vào tư thế trước khi chết của khung xương, dây rõ ràng là học đồ phù thủy giống mình, trong lúc vô tình phát hiện ra nơi đây, khi muốn đi vào biệt thự đã bị giết chết ở chỗ này!” 

Trong lòng Lôi Lâm phát lạnh, điều khiển quạ đứng bên cạnh bạch cốt, dùng móng vuốt màu đen gẩy gẩy bạch cốt.

Rầm rầm! Một đống đồ đạc nhỏ từ dưới hắc bào rơi ra.

Một quyển sách, vài tấm da dê màu vàng, một đống bình bình lọ lọ, còn có một chiếc nhẫn đồng thau, ở trên khắc ký hiệu như chữ “K”.

“Nhìn hình như là vật để chứng minh thân phận!” Lôi Lâm tùy ý sờ vào chiếc nhẫn, sau đó đi tới trước quyển sách.

Dùng lông vũ lau đi tro bụi ngoài bìa sách, một hàng chữ viết mang theo hoa văn hiện ra trước mắt Lôi Lâm.

“Loại văn tự này? Hình như là Địa tinh ngữ cổ đại! Mình đã từng thấy ở thư viên!” 

Lôi Lâm sững sờ, lập tức bắt đầu phân tích văn tự trên sách: “... Địa tinh! Tinh luyện kim học, Đa La Nhĩ đấy!” 

“Lại là một bản tài liệu liên quan tới học tập luyện kim thuật! ! !” 

Sắc mặt Lôi Lâm cuồng hỉ, “Trong thư viện có ghi lại, Địa tinh cổ đại dùng luyện kim tinh xảo và công nghệ phụ ma pháp mà nổi danh! Nếu như mình có thể học được phần tài liệu này, cũng có thể bắt đầu nếm thử chế tác vật được ghi trên loa yên giáo thư. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play