“Hai mắt là đầu nguồn sinh mệnh của cự xà Mạn Khắc Tư Đặc, xem ra con cự xà này thật sự sắp chết rồi!”
Mai Nhĩ Phỉ Lặc nhìn sinh mệnh khí tức của cự xà dần dần biến mất, chán nản nói ra.
“Nhìn thoáng chút, ông bạn già!” Thấy Mai Nhĩ Phỉ Lặc ảm đạm, Lôi Lâm phát hiện mình không nói lên lời an ủi gì.
Dù sao, lần này tử thương quá thảm trọng rồi, một nhóm gần ba mươi người, Hắc Thiết vệ đội bị diệt sạch, mà học đồ phù thủy quen biết Mai Nhĩ Phỉ Lặc đã chết chỉ còn lại một mình ông ta.
Hơn nữa, thành chủ đại nhân, Đại Kỵ Sĩ Kiệt Khắc Tốn Tử tước, hiện tại cũng bị trọng thương, không rõ sống chết.
Đầu nguồn mọi việc đều là do con cự xà Mạn Khắc Tư Đặc này! ! !
“Thành chủ? Đúng rồi! Lôi Lâm, mau đi xem Kiệt Khắc Tốn một chút!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc vỗ trán một cái.
“Hiện tại ông mới nghĩ đến?” Lôi Lâm im lặng, đi qua cự xà, đi tới một bên khác.
Kiệt Khắc Tốn Tử tước đang nằm trên mặt đất lên, ngực lõm, khóe miệng vẫn còn vết máu, cả người đã lâm vào trạng thái hôn mê.
Lôi Lâm cực kỳ nhanh chóng kiểm tra một chút: “Xương sườn gãy mất ba cái, gãy xương tay chân, nhưng cũng may, dùng thể chất Đại Kỵ Sĩ, mấy tiếng sau là có thể tỉnh táo lại!”
“Vậy là tốt rồi! Đây là một tin tức tốt duy nhất hôm nay tôi nghe được!”
Mai Nhĩ Phỉ Lặc đi đến trước mặt cự xà đã không còn sức sống, “Đây dường như là một con Mạn Khắc Tư Đặc vị thành niên , nếu như là cự xà héo rũ đã trưởng thành, khi chúng ta vừa tiến vào động quật này, chỉ sợ toàn thân sẽ bị rút khô hết hơi nước mà chết!”
Cự xà Mạn Khắc Tư Đặc trực tiếp ngã trên mặt đất, một con mắt đã bị chùy ba cạnh đâm rách, chảy ra mắt dịch óng ánh.
“Dù cho như vậy, tài liệu trên người con cự xà này cũng có trị giá tối thiểu mấy ngàn viên ma thạch!”
Mai Nhĩ Phỉ Lặc vuốt ve lân phiến màu vàng đất cực lớn của cự xà, trong miệng tự lẩm bẩm.
Đột nhiên! Con mắt còn lại của Mạn Khắc Tư Đặc mở ra! Ánh mắt tràn ngập cừu hận trực tiếp bắn tới trên người Mai Nhĩ Phỉ Lặc, mở to miệng rắn, răng nanh sắc bén muốn trực tiếp cắn Mai Nhĩ Phỉ Lặc thành hai đoạn.
Con cự xà này rõ ràng chưa hoàn toàn chết hẳn! ! !
Lúc trước nó một mực giả chết, hiện tại rốt cục lộ ra răng nanh sắc bén, muốn trực tiếp giết chết những nhân loại đáng giận này!
Đối mặt với công kích đột nhiên này, Mai Nhĩ Phỉ Lặc giống như không phát hiện ra, vẫn không nhúc nhích.
“Cẩn thận!”
Ngay khi răng trắng như tuyết sắp cắn trúng Mai Nhĩ Phỉ Lặc, một xiềng xích màu bạc đột nhiên bay tới, quấn chặt lấy phần eo Mai Nhĩ Phỉ Lặc, kéo ông ta ra khỏi phạm vi công kích.
Một mũi tên màu đen trực tiếp bắn vào một con mắt khác của cự xà, thân rắn to lớn không ngừng giãy dụa, cuối cùng rốt cục ngừng mọi động tác.
Hô! Hô! Hô!
Mai Nhĩ Phỉ Lặc thở hổn hển: ” Lôi Lâm, cám ơn cậu! Tôi nợ cậu một mạng!”
“Không có gì! Lúc trước ông cũng đã giúp tôi không ít, không phải sao?” Lôi Lâm mỉm cười nhìn chằm chằm vào cự xà, thẳng đến khi Chip truyền đến tiếng nhắc nhở “Mục tiêu đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu sinh mệnh!” Hắn mới hoàn toàn thở phào một hơi.
Lôi Lâm có Chip dò xét, lúc trước mặc dù cự xà không có sóng năng lượng, nhưng vẫn còn phản ứng nhiệt năng.
Đương nhiên, đối với rất nhiều sinh vật, sau khi chết đi còn phải đợi một thời gian ngắn mới có thể hoàn toàn mất đi nhiệt năng.
Nhưng Lôi Lâm vẫn bởi vậy mà tăng cường cảnh giác, hơn nữa hữu ý vô ý dẫn Mai Nhĩ Phỉ Lặc tiến lên, rốt cục phát hiện ra cự xà giả chết!
“Đáng tiếc! Nếu lúc trước con Mạn Khắc Tư Đặc này thật sự đã chết rồi thì một mắt còn lại kia tuyệt đối có giá trị một ngàn khối ma thạch trở lên, hiện tại giá trị toàn bộ thi thể đã giảm cực lớn…”
Lôi Lâm có chút bất đắc dĩ, lại nhìn sang Mai Nhĩ Phỉ Lặc ngồi một bên.
“Đối với công kích vừa rồi mà ông rõ ràng không tránh đi, thật sự khiến tôi kinh ngạc!”
Trên đôi má Mai Nhĩ Phỉ Lặc xuất hiện một vòng đỏ ửng không bình thường: “Sau khi sử dụng phù văn xiềng xích, tinh thần lực cùng pháp lực của tôi sẽ trì trệ, trong khoảng thời gian này, tôi chính là một lão đầu phàm nhân bình thường…”
Đối với Lôi Lâm vừa mới cứu được mình một mạng, hiện tại Mai Nhĩ Phỉ Lặc có thể nói là phi thường tín nhiệm, thậm chí ngay cả loại bí mật này đều chia xẻ không hề giữ lại.
“Tốt rồi! Chúng ta nhanh chóng thu lấy tài liệu trên người con Mạn Khắc Tư Đặc này, sau đó cùng trở về thành Cực Dạ đi!”
Lôi Lâm đánh giá khắp nơi chung quanh bừa bộn, đối với các thi thể trên mặt đất, hiện tại ba người Lôi Lâm hoàn toàn không có biện pháp vận chuyển, chỉ có thể chờ trở về thành Cực Dạ lại gọi người đến nhặt xác.
Cự xà Mạn Khắc Tư Đặc đã hoàn toàn tử vong, về sau vùng địa vực này sẽ không có nguy hiểm gì khác.
“Ha ha… Lần này công lao của Lôi Lâm cậu là lớn nhất, cần chọn tài liệu tốt nhất!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc cười nhạt nói.
Đối với cự xà Mạn Khắc Tư Đặc, Lôi Lâm cũng không có suy nghĩ giết chết Mai Nhĩ Phỉ Lặc rồi chiếm hết thành của mình.
Lúc trước Mai Nhĩ Phỉ Lặc trợ giúp là một phương diện, mặt khác, ở đây chỉ có hai phù thủy là hắn và Mai Nhĩ Phỉ Lặc, hắn nhất định có thể độc chiếm một bộ phận lớn tài nguyên, cũng không cần mạo hiểm giết người.
Toàn bộ cự xà Mạn Khắc Tư Đặc, tài liệu có giá trị nhất chính là đôi mắt của nó, tài liệu còn lại, tổng cộng cũng có giá trị tầm một hai ngàn khối ma thạch, còn không hấp dẫn được Lôi Lâm.
Nếu như hiện tại chính là các loại kỳ trân tài liệu có giá trị mấy vạn ma thạch, nói không chừng Lôi Lâm sẽ có ý đồ xấu rồi.