“Đáng tiếc, ở bên ngoài, Kiệt Khắc Tốn Tử tước thế luôn dùng hình tượng thiết huyết lãnh khốc để gặp người đấy, nghe nói, vì trấn áp một lần phản loạn mà hắn trực tiếp hạ lệnh xử tử người của một thôn trang, cũng treo toàn bộ đầu lâu của bọn hắn trên cọc gỗ…” 

Bè ngoài Lôi Lâm vẫn chuyện trò vui vẻ, trong lòng lại thầm nghic: “Quả nhiên, chỉ có sức mạnh ngang hàng mới là điều kiện tiên quyết để hài hòa kết giao!” 

“Đúng rồi, nói đến Phỉ Nhĩ nam tước, gần đây hắn đang phát sầu vì chuyện tiệm thuốc!” Khi Kiệt Khắc Tốn Tử tước đang nói chuyện phiếm, trong lúc lơ đãng lại nâng lên một câu.

“Việc Hắc Ám Sâm Lâm héo rũ, chúng ta cũng nghe thấy hồi lâu, chỉ có điều vẫn luôn không được giải quyết!” Bên kia có một phù thủy học đồ nói.

Mai Nhĩ Phỉ Lặc khẽ chau mày, “Tin tưởng thành chủ ngài nhất định có biện pháp, không phải sao?” 

Kiệt Khắc Tốn Tử tước lại cười khổ: “Các bạn! Năm trước tôi đã báo cáo tình huống lên hoàng thất , nhưng đáng tiếc đến bây giờ còn chưa nhận được trả lời… Tôi đã không có biện pháp rồi!” 

“Hoàng thất?” Trong lòng Lôi Lâm khẽ động, phía sau hoàng thất Chiểu Công quốc chính là học viện Hắc Cốt Lâm đang ủng hộ, giữa hai bên có thiên ti vạn lũ liên hệ, nhiệm vụ này cuối cùng xuất hiện ở học viện Hắc Cốt Lâm, cũng không kỳ lạ quý hiếm gì.

Lại nói tiếp, hắn là ứng cử viên Hắc Cốt Lâm phái ra giải quyết việc này, nhưng vẫn lười biếng không làm, cuối cùng mới làm cho Kiệt Khắc Tốn Tử tước hết cách, mời những học đồ này.

Tuy trong lòng có chút cười khổ, nhưng Lôi Lâm vẫn tỏ vẻ bình chân như vại, bưng một ly hồng trà lên uống một ngụm, hoàn toàn không có suy nghĩ nhận tội.

“Chẳng qua là một sinh vật bị năng lượng cao ô nhiễm mà thôi, ngay cả thành chủ đại nhân đều không giải quyết được sao?” Một học đồ trung niên có tóc đỏ hỏi.

Lôi Lâm biết người này, hắn mở một cửa hàng quần áo và trang sức ở trong thành Cực Dạ, rất nhiều quần áo trong trang viên chính là mua sắm từ tiệm của người này.

Cư dân trong thành đều biết lão bản của tiệm trang phục là một trung niên ôn hòa, còn có một con gái xinh đẹp, nhưng không biết hắn cũng là phù thủy.

“Nói thật, lúc trước tôi đã từng ra tay! Cũng đánh chết một sinh vật tương tự như thằn lằn, nhưng đáng tiếc hoàn toàn không có trợ giúp gì đối với việc cây cỏ héo rũ!” 

Kiệt Khắc Tốn Tử tước xòe tay nói.

“Hiện tại, phạm vi rừng cây héo rũ đã lan rộng đến hai thôn trang lớn nhỏ, nếu thật sự không giải quyết, sớm muộn sẽ lan ra toàn bộ Ám Dạ sâm lâm, đến lúc đó, chúng ta đừng nghĩ từ chuyện lại thu hoạch được một cọng dược liệu từ nơi ấy!” 

Kiệt Khắc Tốn Tử tước nắm chặt hai đấm.

Mua bán dược liệu là trụ cột kinh tế của thành Cực Dạ, hàng năm phủ thành chủ đều thu thuế được một khoản kim tệ kếch xù từ trong này, hiện tại thu nhập giảm mạnh, cũng khó trách Kiệt Khắc Tốn Tử tước đứng ngồi không yên.

“Có thể cho chúng ta nhìn thi thể tài liệu thằn lằn kia sao?” Mai Nhĩ Phỉ Lặc hỏi.

“Có thể!” Tử tước đại nhân vỗ vỗ tay, một thị nữ tóc màu vàng kim bưng một khay bạc vào, ở trên bày đi một số vảy màu vàng.

Đám học đồ đang ngồi thi nhau tiến lên cầm lấy một mảnh quan sát, Lôi Lâm cũng lấy một mảnh cầm trong lòng bàn tay.

“Chip! Kiểm tra đo lường!” Vảy màu vàng có to bằng ngón cái người, lành lạnh.

“Giống lân phiến của sinh vật ô nhiễm, có lẽ là chiểu thằn lằn biến chủng! Bên ngoài có lượng phóng xạ nhỏ, chất liệu cực kỳ hỗn loạn, phần tử kết cấu đã bị hủy diệt, không thể sử dụng làm chất liệu gì!” 

Chip quét qua miếng vảy rồi phản hồi về tin tức.

“Khó trách phù thủy trong hạp cốc cũng không có ai ra tay! Trong cơ thể loại sinh vật này hoàn toàn không có gì đáng để phù thủy lợi dụng, toàn thân cao thấp cộng lại cũng bán không được một khối ma thạch, ai sẽ làm loại chuyện mất sức mà không có kết quả tốt chứ!” 

Lôi Lâm đột nhiên hiểu được, phù thủy đều là một đám người coi lợi ích là trên hết, chuyện không có lợi là sẽ không làm đấy.

Rừng cây héo rũ ở ngay bên cạnh thành Cực Dạ, nếu như bên trong thật sự có lợi ích, hoặc là tài liệu sinh vật mà phù thủy ưa thích thì sớm đã bị phù thủy ở địa điểm giao dịch san bằng rồi.

Có thể tồn tại đến nay, chỉ có thể nói rõ một điểm, trong này không có lợi ích, chỉ có phiền toái, hoặc là nói ra người tay thu nhập không chống đỡ được hao phí, mới một mực không giải quyết.

“Đáng tiếc! Không phải sinh vật năng lượng cao mà phù thủy cần, mà là một loại ô nhiễm thể! Không có tác dụng gì đối với phù thủy!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc lấy ra một vật như kính lúp để quan sát thật lâu, cuối cùng thu được kết luận như Lôi Lâm.

“Sao rồi? Có biện pháp sao?” Kiệt Khắc Tốn Tử tước dùng ánh mắt chờ mong nhìn đám người.

“Đa số ô nhiễm thể đều là do hoàn cảnh sinh trưởng sinh ra kịch biến mà hình thành đấy, trước khi không có tiến hành khảo sát thực địa, tôi không thể kết luận! Hơn nữa, tôi không cho rằng loại sinh vật này là hung phạm làm cho cây cối héo rũ!” 

Mai Nhĩ Phỉ Lặc lắc đầu.

“Tôi nguyện ý trả mỗi người 30 khối ma thạch, cộng thêm năm nghìn kim tệ, mời các vị đi dò xét một phát, như thế nào đây? Đó là thỉnh cầu của tôi! Nể mặt bạn bè!” 

Kiệt Khắc Tốn Tử tước nhìn một vòng, nhìn thấy đám phù thủy học đồ khác đều không quá hào hứng, không khỏi cắn răng nói.

“Nếu là phiền toái của thành chủ, tôi đương nhiên nghĩa bất dung từ!” 

Mai Nhĩ Phỉ Lặc có chút bất đắc dĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play