Dáng vẻ yếu ớt gần như hấp hối của ta rốt cuộc cũng có chút tác dụng. Trước khi rời đi, phụ thân dặn A Phù mở cửa sổ cho thoáng khí, còn nói ta có thể ra ngoài dạo chơi trong hoa viên.
Tất nhiên, bọn họ sẽ không vì một chút vâng lời giả tạo mà hoàn toàn tin tưởng ta.
Trong phòng, chậu tử trà vẫn nở rộ rực rỡ. Chu thị còn dặn A Phù mỗi ngày phải tưới nước, không được để nó héo tàn.
Nhưng đã có lời cho phép của phụ thân, ta đương nhiên sẽ không để uổng phí. Muốn trốn khỏi nơi này, trước hết phải biết rõ xung quanh ra sao. Thế nên đến buổi trưa, ta bảo A Phù mở cửa, chậm rãi bước ra ngoài.
Bên ngoài quả nhiên là một hoa viên. Giữa tiết hạ, cây cỏ xanh rì rậm rạp, tuy đã qua mùa trăm hoa đua nở, nhưng trên cành vẫn còn điểm xuyết những sắc hoa rực rỡ.
A Phù thấy cảnh sắc như vậy cũng vui mừng không thôi, chạy tới chạy lui giữa bụi hoa, chỗ này ngắm, chỗ kia ngửi, vẻ mặt hớn hở.
"Nô tỳ vào phủ đã lâu, mà đây là lần đầu tiên được ra vườn chơi đấy." Nàng cười nói với ta, dưới ánh nắng, gương mặt bị một bụi nguyệt quý chiếu hồng rực rỡ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play