Phía trước có nhiều ma canh giữ như vậy, Kỷ Vô Hoan đương nhiên không dám có động tác lớn, cậu nghiêng đầu, vừa định lắng nghe kỹ, Nhiếp Uyên đột nhiên nói nhỏ: "Cậu nắm chặt áo tôi."
Kỷ Vô Hoan đang giả vờ ngây thơ, đương nhiên không ngại ngùng, ngoan ngoãn ừ một tiếng, đưa tay nắm lấy vạt áo của Nhiếp Uyên, Tạ Thư phía sau thì không nói gì.
Họ lại đi thêm vài phút, càng lúc càng đến gần gốc cây thấp đó, hơn mười bóng người kia vẫn luôn đứng đó, không nhúc nhích.
Trong bóng đêm, Kỷ Vô Hoan chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của chúng, liếc mắt nhìn qua, phát hiện trong số hơn mười người đó, cao thấp béo gầy đều có, dần dần, cậu ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Gần hơn một chút, cậu bắt đầu phát hiện có gì đó không đúng, hình dáng của cái cây đó trông rất kỳ lạ, hình như không phải vốn dĩ nó đã thấp như vậy, mà là bị vật nặng nào đó kéo xuống!
Trong lòng Kỷ Vô Hoan rung lên, có dự cảm không lành.
Khi bọn họ chỉ còn cách cái cây đó bốn năm mét, hơn mười bóng người đó vẫn không nhúc nhích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT