Kỷ Vô Hoan còn nói: “Viên Viên, cậu xem, giống cậu chưa kìa."
Búp bê lo lắng nhìn Nhiếp Uyên, chạm phải đôi mắt đen lạnh lẽo, lại nhìn lưỡi dao sáng loáng trên đầu ngón tay anh, lập tức run rẩy, ôm chặt ngón tay cái của Kỷ Vô Hoan, vô cùng sợ hãi.
Nhiếp Uyên đã rút con dao găm bạc ra ngay khi thứ đồ chơi này xuất hiện, thấy nó không có vẻ gì nguy hiểm mới từ từ cất đi.
Lúc này búp bê mới dè dặt buông Kỷ Vô Hoan ra, nằm sấp trên mép vỏ trứng, đôi mắt nút áo sáng lấp lánh len lén nhìn người đàn ông, rồi lại quay về phía chàng trai.
Khoảnh khắc tiếp theo, nó lại nói chuyện!
Chính xác mà nói là âm thanh giống như tiếng "ư ư", hình như vì không có miệng nên nó chỉ có thể phát ra âm thanh như vậy, nghe hơi giống phát âm của từ "mẹ", sau đó duỗi tay vẫy vẫy Kỷ Vô Hoan, như đang muốn được ôm.
Kỷ Vô Hoan bĩu môi, tàn nhẫn từ chối cái ôm của búp bê, lại xoay quả trứng nửa vòng, khăng khăng nói với nó: "Cậu ta mới là mẹ của mày!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT