Nhiếp Uyên mặt không cảm xúc buông tay, Kỷ Vô Hoan đã sớm chuẩn bị, dùng một tư thế tao nhã mà đáp xuống đất.

Lâm Cương ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, sợ sệt rụt vào phía cửa.

Thật ra anh ta cũng căn bản không dám ra ngoài, làm như vậy chỉ là để tự lừa mình dối người tự an ủi mà thôi.

"Không giống nhau?" Nhiếp Uyên không đầu không đuôi hỏi một câu.

Kỷ Vô Hoan gật đầu, thu cây bút bi vào túi: "Không giống."

Lâm Cương thấy cả hai đều không sao, mới quay lại bên cạnh ghế sofa, kỳ quái hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"

Ngón tay Kỷ Vô Hoan lại sờ lên vành tai, cảm nhận sự mát lạnh, giải thích: "Không giống với cái đầu người hôm nay."

"Hả?"

"Cái đầu người kia có phải trông rất giống mấy cái này không?" Kỷ Vô Hoan chỉ lên trần nhà.

Lâm Cương lúc này mới hiểu ra bọn họ đang nói đến cái đầu người nào.

"Nhưng cảm giác của cái đầu người kia..." Kỷ Vô Hoan hơi dừng lại, ngón tay lại xoay một vòng chiếc khuyên tai: "Là mềm."

"Mềm thế nào?"

"Giống... thịt."

Kỷ Vô Hoan vừa nãy đã chọc vào mấy con búp bê, đều là chất liệu nhựa, nhưng cái mà người phụ nữ kia cầm trên tay hôm nay thì không phải.

Nhiếp Uyên đổi một cách nói thẳng thắn hơn: "Rất có thể đó là một cái đầu người thật."

Giây tiếp theo, dưới biểu cảm kinh hãi của Lâm Cương, đèn trong phòng tắt ngóm.

***

Phản ứng của Nhiếp Uyên cực nhanh, trước khi Lâm Cương kịp hét lên, đã nhanh chóng khẽ quát: "Đừng la!"

Lâm Cương vốn đã há to miệng, bị tiếng quát này làm cho tỉnh táo lại, sau đó dùng hết sức kìm nén tiếng hét đã đến cổ họng.

Kỷ Vô Hoan vốn chỉ có chút kinh ngạc, kết quả đột nhiên bị Nhiếp Uyên bịt miệng, mới giật mình đến mức toàn thân dựng hết cả lông tơ: "Má nó..."

Nhiếp Uyên ghé vào tai cậu, lại nói một lần: "Suỵt, giữ im lặng."

Bọn họ bên này quả thật là giữ được im lặng, nhưng những phòng khác thì sao?

Vào khoảnh khắc đèn đột ngột tắt, ít nhiều gì cũng có chút động tĩnh từ các phòng khác, đủ loại tiếng thét vang lên liên tiếp, nhưng rất nhanh đều bị ngăn lại, chỉ có một giọng nữ quen thuộc hét lên không ngừng, kéo dài hơn mười giây, tựa như bị ai đó bịt miệng lại, mới dừng lại, sau đó chuyển thành tiếng nức nở khe khẽ, một giọng nam khác đang an ủi cô ta.

"Từ Nam Y?" Nhiếp Uyên nghe ra: "Trong phòng cô ta còn có người khác?"

Kỷ Vô Hoan đẩy tay anh ra, cũng nhỏ giọng nói: "Là cô ta, cô ta ở ngay cạnh phòng chúng ta." Cậu chăm chú lắng nghe giọng nói kia, nhận ra: "Là một trong ba người trẻ tuổi đã thảo luận hôm nay, cái người mặc áo khoác denim sẫm màu ấy."

Lâm Cương ngạc nhiên: "Cái này mà cậu cũng nghe ra được?"

"Ừm, giọng của cậu ta rất đặc biệt, tuổi không lớn, nhưng lại là một kẻ nghiện thuốc lá lâu năm, giọng khàn, răng vàng, trên người có mùi thuốc lá đặc biệt nồng."

Sau khi ba người thích ứng với bóng tối, mới phát hiện ra nơi này thật sự rất tối, tối đến mức không thấy gì.

Lâm Cương mò được một cái đèn pin soi sáng xung quanh.

Vốn dĩ phòng cũng không lớn, đèn pin quét một vòng, không có động tĩnh lạ nào khác.

Nhiếp Uyên lấy điện thoại di động ra bật chức năng đèn pin chiếu thẳng lên trần nhà.

Những con búp bê với biểu cảm dữ tợn, da xanh mét ở trên đỉnh đầu, dưới ánh sáng trắng này trông càng thêm quỷ dị.

Kỷ Vô Hoan nhìn thêm một cái nữa cũng cảm thấy da đầu tê dại, chỉ là Nhiếp Uyên đang chăm chú nhìn chằm chằm, cậu cũng không thể nhận thua được, đúng không?

Nhưng hơn mười giây sau, Lâm Cương không chịu nổi nữa, anh ta không hề muốn nhìn chằm chằm vào những thứ ghê sợ dày đặc này chút nào, bèn hỏi: "Chúng ta bây giờ nên làm gì?"

Đây là một câu hỏi hay.

Trên đầu một đống búp bê đáng sợ, ngoài cửa có thể còn có một con quái vật có thể dùng máy hút bụi để giết người.

Có thể làm gì?

Kỷ Vô Hoan nghĩ nghĩ: "Ngủ?"

Lâm Cương: "Cậu ngủ được?"

Kỷ Vô Hoan: "Bình thường lúc không có việc gì thì 8 giờ rưỡi tôi đã ngủ rồi."

"Sớm vậy sao?"

"Ừm, dưỡng da mà." Dù sao cũng là dựa vào ngoại hình để kiếm cơm, Kỷ Vô Hoan rất quý khuôn mặt của mình.

"..."

Kỷ Vô Hoan vừa nói vừa đi về phía giường, nói là đi, thật ra chỉ cần xoay người là tới, dù sao phòng cũng chỉ có chút xíu như vậy.

Thật lòng mà nói, cậu thực sự không muốn ngủ trên cái giường tồi tàn này, nhưng ở đây ngoài cái giường tồi tàn này ra thì chỉ còn có ghế sofa thôi, nếu chọn 1 trong 2, cậu vẫn sẽ chọn giường.

Ngoài sự thoải mái ra, giường còn cách cửa xa hơn, nếu có quái vật xông vào, vẫn an toàn hơn một chút.

Vì vậy Kỷ Vô Hoan cứ thế mà nằm xuống, không cởi quần áo, cậu tháo kính ra đặt bên cạnh gối, một tay nhẹ nhàng đặt lên trên, đảm bảo mình có thể lấy lên bất cứ lúc nào.

Trong cái chăn bông này có mùi thuốc khử trùng, xộc vào mũi khiến Kỷ Vô Hoan không thoải mái lắm, nên cậu không đắp chăn.

Lâm Cương trợn mắt há mồm, anh ta hỏi Nhiếp Uyên: "Người anh em, chúng ta thật sự phải ngủ sao?"

Nhiếp Uyên bình tĩnh hỏi ngược lại: "Không thì sao?"

Đúng vậy, đi ra ngoài thì không được, đèn cũng tắt hết rồi, ngoài ngủ ra, bọn họ còn có thể làm gì?

Lâm Cương không tìm được lý do để phản bác, lại hỏi: "Người anh em, trên giường chắc là có thể chen thêm một người, vậy ai ngủ sofa?"

Ở đây chỉ có một cái ghế sofa dài, chỉ đủ cho một người nằm, cho nên nếu thật sự phải ngủ, hiển nhiên vẫn phải có một người ngủ trên giường.

Kỷ Vô Hoan nhắm mắt, nhưng vẫn chưa ngủ, cậu nghe thấy câu hỏi này, lén dựng tai lên.

Nhiếp Uyên và Lâm Cương lại nhỏ giọng nói gì đó, sau đó một người đàn ông đi đến bên giường, nhỏ giọng nói.

"Kỷ Ngu Ngốc, lăn vào trong."

Một bên của chiếc giường sắt đơn này rất gần tường, Kỷ Vô Hoan đang ngủ ở bên ngoài.

Kỷ Vô Hoan không để ý đến anh, Nhiếp Uyên cũng lười nói nhiều, trực tiếp thô bạo đẩy cả người lẫn gối của Kỷ Vô Hoan vào bên trong.

"Này!" Kỷ Vô Hoan bất mãn, nhưng cũng không dám lớn tiếng ồn ào, trừng mắt nhìn người đàn ông kia hồi lâu, Nhiếp Uyên cũng trực tiếp nằm xuống, không cởi quần áo, quay lưng về phía cậu, hoàn toàn không hề lay chuyển.

Cái giường này vốn dĩ rất nhỏ, nhưng may mắn là Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đều không béo, miễn cưỡng có thể nằm xuống, chỉ là giường hơi ngắn một chút.

Kỷ Vô Hoan cao 1m83, co chân lại một chút thì có thể ngủ được, Nhiếp Uyên thì không được, chiều cao của anh gần 1m90, chân trực tiếp lòi ra phía ngoài giường.

Nhưng tư thế này cũng có thể giúp người ta lập tức bật dậy.

Lâm Cương thì ngồi trên ghế sofa, anh ta hoàn toàn không ngủ được, nghiêng người nhìn chằm chằm vào cửa, tay trái cầm dao phay, tay phải cầm đèn pin.

Thực tế thì Kỷ Vô Hoan cũng khó đi vào giấc ngủ, từ khi tỉnh dậy đến giờ, thế giới quan của cậu đã bị hủy diệt rồi lại được làm mới một lần.

Bất kỳ người bình thường nào cũng cần chút thời gian để tiêu hóa mọi chuyện, nên dù ngoài miệng nói là ngủ một giấc để dưỡng da, thực chất cậu chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.

Nhưng so với việc căng thẳng ngồi im trên ghế sofa như Lâm Cương, thì nằm trên giường vẫn thoải mái hơn nhiều, dù sao hôm nay mắt cậu cũng chịu đủ dày vò rồi, tới giờ vẫn còn hơi nhức mỏi.

Kỷ Vô Hoan nhắm mắt lại, cả căn phòng hoàn toàn im lặng, chỉ có hai cái đèn pin được bật để trên bàn, một cái chiếu sáng phần lớn trần nhà, một cái hướng về phía cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play