Lâm Ngọc cười nói: “Một câu thôi mà mọi người nhớ đến bây giờ à, hơn một tháng này mọi người đưa củi khô cho nhà tôi tận mấy lần rồi? Tôi cũng biết ngại mà, mọi người mang về đi, tôi không lấy đâu”
“Ha ha ha, chúng tôi chỉ là nói lời giữ lời, dùng củi nhà cô rồi, khẳng định phải bổ sung cho nhà cô chứ. À mà thôi, trong nhà tôi còn có việc, không nói với cô nữa, chúng tôi quay về đây, lúc khác nói chuyện sau
“Được rồi, để tôi đưa mọi người ra ngoài”
Lương thực là vấn đề khẩn cấp cần quan tâm, trước khi rau trong ruộng mọc lên, mấy ngày nay người trong
thôn đều dựa vào rau dại và nấm để sống qua ngày.
Về phần lên núi săn thú, hiện tại việc đồng áng bận rộn, mọi người không có tâm tư đó. Còn có chính là đoạn thời gian trước một đám người lên núi tìm nước, Mục Quốc Trụ cùng vài người bị thương, làm cho những người trẻ tuổi ngày xưa kêu gào lên núi đánh thịt nghỉ ngơi.
Hai ngày nay có chút rảnh rỗi, Mục Kế Đông kỳ thật có chút muốn lên núi, Lâm Ngọc không cho phép, lý do chính là ngày xưa anh lên núi đều đi cùng Chu Khải và Mục Quốc Trụ. Hiện tại anh lại muốn một mình lên núi, ở trên núi xảy ra chuyện gì không ai giúp một tay, người trong nhà chỉ có thể lo lắng suông không giúp được gì. Trong chuyện này Mục Thanh đứng cạnh mẹ mình, cô bé vung tay lên ném một miếng thịt lên bàn, hai người đang tranh chấp đều nở nụ cười, Mục Quốc Trụ nhặt thịt lên: “Vợ à, đi thôi, vào phòng bếp xào một đĩa thịt”
Lúc ăn cơm trưa, Lâm Ngọc gắp cho anh một miếng thịt: “Ngày mai anh đừng ra ngoài, ở nhà mang Thanh Thanh, em cùng Quế Hoa lên núi đào rau dại” Mục Kế Đông không vui: “Em không cho anh lên núi, vậy mà ngược lại lại tự mình đi
“Hừ, đi lên núi của anh với của em giống nhau sao? Đi lên núi của anh là đi vào sâu, còn em chỉ đi dạo bên ngoài
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT