“Em đừng vội như thế, cha mẹ kêu hai đứa trưa về nhà ăn cơm.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Em tới thì biết”
Mục Kế Đông xách nửa ký thịt heo về nhà, Lâm Ngọc đang cho con gái ăn dặm. Món ăn hôm nay là trứng chưng sốt thịt bằm, hấp chín trứng gà rồi khuấy thành cháo chung với thịt, bỏ vào chén vài giọt nước tương. Con bé ăn từng ngụm từng ngụm thấy rất là ngon.
“Lúc này mới có mười giờ hơn, lúc này ăn rồi trưa không ăn nữa à?”
“Ừ, đợi con ăn no rồi ngủ một chút, hơn một tiếng nữa uống một bình sữa rồi đi ngủ.
Mục Kế Đông bỏ thịt lên cái thớt trong nhà bếp, tìm một cái chậu gỗ úp lên, vừa rửa tay một cách chậm rãi vừa nói: “Cha mẹ kêu chúng ta về nhà cũ ăn cơm trưa."
“Ăn cơm? Còn chưa tới lúc ăn Tết mà, lúc này kêu chúng ta tới ăn cơm để làm gì?”
Trong lòng Mục Kế Đông đã hiểu rõ: “Hôm qua trong thôn phát tiền, chắc là có liên quan tới chuyện tiền. Em đừng quên, hồi đó lúc tách ra, Mục Kế Binh đi mua nhà còn thiếu bốn mươi tệ, là do nhà chúng ta cho."
Lâm Ngọc hơi do dự rồi mới nói: “Em phải nói là bây giờ nhà chúng ta không có nghèo, số tiền này cho được thì cho đi, cha mẹ cũng đừng có trả lại. Bây giờ đời sống của họ cũng khó khăn."
“Không, cha mẹ trả thì anh nhận nhưng chỉ lấy một nửa. Xem như bốn mươi tệ kia anh trả một nửa, anh cả trả một nửa”
“Em thấy anh làm như thế là được đó."
Mục Kế Đông ngồi xuống nhìn con gái ăn cơm: “Hàm dưới của con mọc răng rồi, hàm trên có mọc cái nào không?”
“Buổi sáng em đã coi rồi, bên trên hơi nhú ra rồi, chắc là vài ngày nữa là mọc”
Mục Kế Đông cười nhạo: “Chỉ có hai cái răng dưới sao mà con ăn cơm được thế, nuốt chửng hả?”
Mục Thanh nhìn cha cô bé chả thèm phản ứng, há miệng với mẹ," ngao ô ăn một miếng, thơm quá đi!”
“Con bé thích ăn thịt như thế, cái nạc cừu kia mới có một ngày mà con bé đã ăn sạch rồi. Hôm nay lấy nạc heo về chắc là không đủ cho con ăn tới Tết nữa. Vì năm mới nên mấy hôm nay trong thành phố cung ứng rất nhiều thịt heo. Anh lên thị trấn vòng vòng một lát mua cho con bé mấy cái bắp thịt nạc, dù sao cất giữ bên trong con gái cũng không bị hư”
“Được, anh cũng mua thêm chút trứng gà đi, nhiều thì trữ. Hai con gà mái trong nhà đẻ còn không đủ cho con ăn nữa”
Nói tới mua đồ, Mục Kế Đông nhớ tới một chuyện quan trọng nên vội vàng hỏi: “Con gái cưng, ở chỗ của con còn bao nhiêu lương thực?”
Mục Thanh nghiêng đầu suy nghĩ, bỏ cái rương đựng lương thực ra, tổng cộng có chín cái rương lớn. Mục Kế Đông mở ra, hai cái rương đựng gạo và kê chỉ còn lại một rương.
Rương đựng bột mì thì còn phân nửa, ngoài ra còn mấy cái rương đựng các loại hạt bo bo, đậu nành, đậu xanh, đậu đỏ.
Bên trong còn có mấy loại hạt màu nâu, màu xám Mục Kế Đông chưa từng nhìn thấy. Chắc là hoa màu của những địa phương khác sản xuất, mỗi thứ một rương.
Của hồi môn là một thứ may mắn, chín cái rương đựng chín loại lương thực, mỗi rương đựng chín mươi chín cân (49,5kg), ngụ ý là lâu dài.
Kiểm kê hết rương của con gái cưng, Mục Kế Đông nghiêng đầu nói với vợ của mình: “Năm nay mùa đông lạnh như thế nhưng vẫn không có tuyết rơi. Khi xuân tới trên núi không có nước từ tuyết tan chảy xuống chắc chắn cuộc sống năm sau rất là khổ. Tốt nhất chúng ta nên trữ thêm lương thực”
Lâm Ngọc căng thẳng: “Lấy chỗ nào mà trữ?”
“Em quên rồi hả? Trong tay chúng ta có phiếu gạo mà, lúc đấy Hình Định Nam đưa tem phiếu cho anh, các phiếu đều như nhau, cũng xấp xỉ hai ba mươi ký. Còn có phiếu đường, phiếu vải, phiếu thức ăn phụ nữa, chúng ta không cần có thể lấy đi đổi lương thực với người ta”
“Mua lương thực rồi sao anh xách về được? Thôn chúng ta chỉ có một con đường dưới chân núi thôi, chắc chắn sẽ bị người ta nhìn đó.
817 chữ