“Tiểu Kỳ Lân.”Triệu Vân tay cầm Bảo Liên Đăng, vừa đi vừa gọi.Vân U Cốc tĩnh lặng, không một tiếng động, càng không có Tiểu Kỳ Lân đáp lời.Đêm dần khuya.Trong sơn cốc, sương mù mờ ảo lại trôi nổi.Chính vì sự mờ ảo này, Vân U Cốc càng thêm một nét ý cảnh mộng ảo.Triệu Vân bước đi trong đó, tựa như đang dạo chơi trong mơ.Càng như vậy, Bảo Liên Đăng trong tay hắn cầm càng chặt.Cầm chặt thì tốt.Cầm chặt thì an toàn.Hắn có Võ Hồn, sẽ không dễ dàng trúng huyễn thuật.Nhưng, cũng phải xem là huyễn thuật cấp độ nào, nếu là cấp Tiên, thì sẽ vượt trên Võ Hồn.Còn Tiểu Kỳ Lân, hẳn là miễn dịch huyễn thuật bẩm sinh.Tiểu Kỳ Lân có ở đó, ngay trong sơn cốc, chẳng qua, không dễ tìm lắm.Triệu công tử năng lực có hạn, nhưng Nguyệt Thần lại biết rất rõ.Tiểu đồ vật kia lại linh lợi quỷ quái, tìm bảo bối nào cũng trúng. Giờ phút này, nó đang ngồi xổm ở đó, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng còn liếm môi, có lẽ nhìn đến say mê, thậm chí tâm thần chìm đắm, hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới quên mình.“Một kiện tạo hóa.”Nguyệt Thần khẽ cười, trong khoảnh khắc thu mắt còn liếc nhìn Ma Giới của Triệu Vân.Đợi đi! Ai đó sắp tỉnh rồi.Đợi đi! Ai đó sắp bị ăn đòn rồi.“Tiểu Kỳ Lân.”Tiếng gọi của Triệu Vân, không ngừng mấy ngày.Hắn đã đi hết phần lớn Vân U Cốc này, nhưng càng đi càng choáng váng.Đến đây, hắn lại rút ra một kết luận khác: các vật trong sơn cốc cứ cách một khoảng thời gian lại dịch chuyển, tựa như dời non lấp biển, hoán đ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.