Sáng sớm, ánh nắng dịu dàng trải khắp Thiên Tông.Triệu Vân sớm đã ra khỏi phòng, tay vịn khung cửa mà bước, một tay vẫn ôm eo, nhìn qua toàn thân đều là dấu chân, khuôn mặt phổ biến kia cũng bầm tím xanh lè, đến tận giờ, một bên lỗ mũi vẫn còn rỉ máu, chẳng biết là do ngã hay bị người ta đánh.Tuy nhiên, nhìn bộ dạng này thì hiển nhiên là loại thứ hai.Là Gia Cát lão đạo ra tay quá nặng, nửa đêm vạch cửa sổ lẻn vào, đàng hoàng cho hắn một trận đòn.
Lăng Phi nhìn thấy, không khỏi cảm thán tặc lưỡi.Xích Yên và Mục Thanh Hàn đang bận rộn bên bếp cũng nhướng mày, đêm qua còn tốt, sao hôm nay đã ra nông nỗi này rồi.
“Do ngã thôi.”Triệu Vân lau vết máu mũi, là Gia Cát lão đạo không nói võ đức, đường đường Địa Tàng đỉnh phong, lại chơi trò đánh lén hắn, tránh không kịp, một gậy giáng xuống đưa hắn vào mộng đẹp.Khi tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức.
Không sao, ngươi chịu đòn tốt mà.Nếu Gia Cát Huyền Đạo ở đây, đa phần sẽ nói câu này.
“Này.”Khi Triệu Vân cúi đầu lau máu mũi, Lăng Phi lén lút gọi một tiếng, nháy mắt ra hiệu hắn nhìn về một phía.Triệu Vân vô thức liếc mắt sang.Đập vào mắt là một bóng hình xinh đẹp: Vân Yên.Đúng vậy, sư phụ xuất quan rồi.
Xuất quan thì không có gì, chủ yếu là việc Vân Yên đang làm lúc này khiến Triệu Vân lạnh cả sống lưng, nàng đang làm gì vậy? Đang bẻ cây sao? Cái cây cổ nghiêng trước đây bị Triệu Vân bẻ thẳng ra, lại bị nàng bẻ cong trở lại, cong vẹo vẫn xuất chúng như thế.Cứ như vậy, không chỉ có tính thẩm mỹ, mà còn có thể treo quần áo, quan trọng là... có thể treo người.
“Chúc mừng sư phụ xuất quan.”Triệu Vân cười hì hì, đứng từ xa chắp tay hành lễ, cũng không dám tiến lên gần, sợ cô nương kia treo hắn lên cây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT