Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp rải khắp Thiên Tông, khoác lên dãy núi non mây mù bao phủ một tấm áo an lành. Trời vừa hửng sáng, các đệ tử cần mẫn đã ra ngoài, có người ngồi giữa sườn núi, có người đứng trên đỉnh phong, hấp thụ tinh hoa trời đất. Nhìn từ xa, một khung cảnh tràn đầy sức sống.
“Cơ Ngân, cút ra đây!”
Sự an lành này bị cắt ngang bởi một tiếng quát lớn.
Đó là tên Vệ Xuyên, hắn làm nhiệm vụ trở về. Nghe nói tiểu đệ bị đập, nghe nói bằng hữu bị đánh, nghe nói sau khi hắn đi... Cơ Ngân liền nhảy ra quậy phá, hắn tức đến bốc hỏa. Trước đây chưa có mặt ở tông môn, giờ đã trở về, vậy thì phải tính sổ cho ra nhẽ. Không đánh cho tên đó tàn phế thì hắn không xong.
“Vệ sư huynh, người phải làm chủ cho ta!”
Trịnh Minh nói với khóe mắt còn đọng lệ, không biết là giả vờ hay thực sự muốn khóc. Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ nửa thật nửa giả. Hôm đó thay lão đại Vệ Xuyên giữ thể diện, bị Cơ Ngân một trận đập tơi bời, không những bị đánh tàn phế mà còn thua đủ hai mươi vạn lượng. Thử nghĩ xem, sao có thể không đau lòng cho được?
“Ta đợi ngươi ở Diễn Võ Đài.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT