Triệu Vân và Bát Tự Hồ đang đứng bất động, trước một tòa cổ thành.
Trước khi vào thành, Triệu Vân ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu, bốn chữ được khắc một cách mạnh mẽ, đầy khí phách.
Về tòa cổ thành này, hắn đã nghe nói đôi chút. Nghe đồn rằng trước khi đêm trăng buông xuống, cảnh hoàng hôn nơi đây rất đẹp, có một loại ánh sáng kỳ lạ, hoặc là ngũ sắc, hoặc là thất sắc, rực rỡ muôn màu, thành Hoàng Hôn (Mộ Quang Thành) cũng vì thế mà có tên. Tất cả đều là truyền thuyết cổ xưa, chỉ là không biết, liệu có thật sự thần kỳ như lời đồn hay không.
"Trước hết tìm một nơi trú chân đã, lão phu mệt chết rồi."
Bát Tự Hồ vừa đấm vai vừa nhăn nhó suốt đường, lão bị nội thương, hơn nữa vết thương không hề nhẹ.
Sắc mặt Triệu Vân cũng chẳng khá hơn là bao, hai lần thi triển Trầm Quan Thuật khiến hắn đến nay vẫn còn suy yếu.
Đại lộ của thành Hoàng Hôn rộng rãi sáng sủa, hai bên có nhiều các lầu các, vô cùng náo nhiệt.
"Nghỉ ngơi xong, đến đây dạo chơi một chút."
Bát Tự Hồ chọc chọc Triệu Vân, chỉ vào một tòa lầu các.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT