Tiếng khẽ của Mộng Điệp dần yếu ớt đi, bàn tay ngọc trắng bệch cũng từ từ trượt xuống, đôi mắt đẹp vẫn không muốn khép lại, cũng trong khoảnh khắc này... khẽ khép lại. Nàng ra đi thanh thản, không mang theo một chút đau đớn nào, hẳn là đã giải thoát rồi. Cuộc đời bi thương của nàng, bắt đầu từ đây, và kết thúc tại đây.
Bát Tự Hồ lại thêm một tiếng thở dài.
Bấy nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ một nữ tử thanh lâu đến vậy. Nụ cười gượng gạo của nàng, dẫu có rạng rỡ đến mấy, cũng không thể sánh bằng lời nguyện ước lẩm bẩm một mình trước khi chết ấy.
Triệu Vân ôm Mộng Điệp lên, chôn nàng dưới một gốc đào khô héo, khắc tên nàng lên thân cây. Đây là nhà của nàng, cũng là mồ của nàng, nguyện kiếp sau... không còn bi khổ đến vậy.
“Đời này, khó lòng gặp lại Mộng Điệp nhảy múa nữa rồi.”
Bát Tự Hồ quay người, không rõ là than thở hay tiếc nuối.
Triệu Vân dừng chân hồi lâu, mới từ từ quay người lại, lần cuối cùng ngoảnh đầu nhìn, dần đi xa. Lòng hắn tràn ngập bi ai, chưa từng nghĩ sẽ chôn cất một nữ tử như vậy. Một lời hứa như giao dịch, là nhân quả cũng là vướng bận. Hắn sẽ nhớ Mộng Điệp, nhớ vũ điệu tuyệt diệu ấy.
Có lẽ là đi quá xa, cả hai đều không nhận ra, gốc đào khô héo ấy lại phản chiếu ánh trăng, nở ra một đóa hoa đào, từng cánh hoa đều như đôi cánh bướm rực rỡ ảo mộng.
“Lời hứa đã hoàn thành rồi, bàn bạc chuyện của chúng ta đi!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play