38.
Tôi không hỏi.
Tất nhiên là tôi không hỏi.
Mặc dù tôi rất tò mò, nhưng lý trí mách bảo tôi không nên tự tìm đến cái chết.
Lộ Tư Gia cũng không nói gì, chúng tôi không đi gay bar nữa mà chỉ đi dạo dọc con đường ven hồ gần quán lẩu.
Mỗi người chúng tôi mua một cây xúc xích nướng, ăn xúc xích nướng xong thì mỗi người mua một cây kem đậu xanh. Cảnh đêm bên hồ đẹp lắm, Lộ Tư Gia bảo tìm chỗ nào nghỉ chân một lát.
Vì vậy chúng tôi dựa vào lan can ven hồ, nhìn vòng đu quay lập lòe ở đối diện. Lộ Tư Gia không hề bận tâm có thể trên lan can sẽ bám bụi, anh gác cánh tay lên đó.
Không giống như tôi phải làm mặt đơ thì mới thể hiện được sự lạnh lùng và trưởng thành, dù Lộ Tư Gia chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng trong từng cử chỉ đều toát lên vẻ trưởng thành và phóng khoáng.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn đằng xa, tay vẫn cầm que kem đã ăn hết.
Rất mâu thuẫn, nhưng lại rất đẹp trai.
Nhìn thật thích mắt.
39.
Tôi nghĩ chắc chắn Lộ Tư Gia cho rằng bây giờ là giờ tan làm.
Anh cũng không gọi tôi là thư ký Trần mà gọi tôi là Trần Linh.
Anh vừa vứt “vèo” que kem vào thùng rác, vừa nói: - Khi tôi đi du học, điều hối hận nhất là lúc ăn cơm.
- Bởi vì ăn nhiều hamburger và khoai tây chiên quá ư?
Tôi đoán.
Lộ Tư Gia học thạc sĩ ở Stanford, sau đó mới về nước.
- Đúng vậy.
Anh cười: - Bữa nào cũng ăn hamburger và khoai tây chiên, tôi ăn sắp ụa luôn rồi, rất nhớ mấy món siêu cay của nước mình.
Tôi cũng vô thức cười theo: - Căng tin trường tôi có nấu món lẩu khô cay tê. Tuy không cay lắm, nhưng mà rất ngon.
- Cậu là sinh viên đại học A.
Lộ Tư Gia nhìn tôi, ánh mắt anh lóe sáng trong màn đêm: - Tôi biết, căng tin đại học A ngon lắm.
Có lẽ vì bầu không khí, cũng có lẽ vì Lộ Tư Gia luôn nhấn mạnh đừng coi như đang trong giờ làm việc nên chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều.
Nói về ẩm thực, về âm nhạc và cả những trải nghiệm. Tôi mới biết rằng anh cũng giống tôi, ghét nhất món bò bít tết kiểu Tây và món nguội; cũng thích đọc truyện tranh, thậm chí anh còn lưu rất nhiều bộ truyện.
Trước đây, tuy tôi biết Lộ Tư Gia không hề kiêng khem như những tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, không ăn vặt không uống nước trái cây, nhưng thực sự không biết anh lại là kiểu người như vậy.
40.
Khi tôi mới vừa trở thành thư ký của Lộ Tư Gia thì cũng là lúc cuộc tranh giành giữa anh và mẹ kế cùng em trai đang gay gắt.
Lúc đó, thư ký cũ của Lộ Tư Gia bị sa thải vì đã theo phe mẹ kế, vì vậy một người vừa tốt nghiệp chưa lâu như tôi mới có thể tranh thủ sơ hở để lấp vào chỗ trống này.
Mặc dù rất áp lực, nhưng mà nhiều tiền!
Tôi vui vẻ hớn hở nhận việc. Mặc dù cả công ty chìm trong bầu không khí dông bão sắp đến vì cuộc tranh quyền của cấp trên, nhưng tôi chỉ là một người làm công ăn lương, chỉ cần hoàn thành tốt công việc sếp giao là được.
Vì vậy, tôi vẫn luôn không nói gì với Lộ Tư Gia ngoài chuyện công việc, thậm chí rất ít khi chạm mặt anh.
Nói thừa, ai khi không lại đi nhìn sếp chứ!
Vì những chuyện lộn xộn đó nên công việc của tôi cũng khá nặng nề. Có lần tăng ca đến 11 giờ đêm, khi ra ngoài rót nước thì tôi thấy Lộ Tư Gia đang nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Lộ Tư Gia rất vất vả, dù tôi không nói gì với anh thì cũng biết anh rất vất vả.
Anh nằm sấp trên bàn, áo sơ mi nhàu nhĩ, bên cạnh còn để ly mì đã ăn hết, tài liệu vương vãi lộn xộn, dưới ánh đèn bàn trông hơi tội nghiệp.
Không biết vì thấy anh đẹp trai hay đơn giản chỉ là lòng thương hại trỗi dậy. Tôi lẳng lặng đi qua, lấy một cái chăn trong phòng nghỉ cho anh rồi đắp lên người anh, còn đem bỏ ly mì cho anh.
Chắc động tác của tôi đã tạo ra tiếng động nên anh mơ hồ ngẩng đầu lên, mái tóc bình thường luôn chải chuốt gọn gàng giờ đây hơi bù xù.
- Thư ký Trần?
Giọng anh khản đặc, lộ ra vẻ mệt mỏi khó tả.
Tôi khuyên anh vào phòng nghỉ, ít nhất để anh ngủ một giấc.
41.
Thực sự thì Lộ Tư Gia quá mệt mỏi, quầng thâm mắt của anh cũng đủ để anh cạnh tranh với quốc bảo* luôn rồi.
(*Gấu trúc)
Vì vậy hai chúng tôi đã mở ra một kỹ năng mới —— trang điểm.
Thực ra chỉ che quầng thâm mắt của anh thôi, để trước mặt người ngoài anh vẫn là Lộ Tư Gia quyết đoán mạnh mẽ.
Sau ngày hôm đó, tôi nhận ra một ngày ba bữa anh toàn ăn mì gói. Không còn cách nào khác, tôi đành bắt đầu kiếp đưa cơm.
Thực sự thì Lộ Tư Gia là một người sếp rất tốt, dù trong những lúc túng thiếu tới nỗi không có cơm ăn thì cũng không nợ tiền lương của tôi.
Anh có lương tâm như vậy, tôi cũng phải chăm sóc anh hơn.
Vì vậy mỗi lần tôi đặt cơm ngoài sẽ luôn đặt thêm một phần cho anh.
Lộ Tư Gia thường không kén cá chọn canh, ăn ngon lành luôn.
Cuối tháng, quả nhiên anh trả thêm tiền cơm ngoài cho tôi.
Anh bận rộn là sẽ quên uống nước, tôi giữ vững lương tâm của một cấp dưới, lâu lâu rót cho anh một ly nước ấm.
Hầy, tôi đúng là rầu thúi ruột vì anh.
Mặc dù chúng tôi vẫn hiếm khi nói chuyện, nhưng tiền lương của tôi vẫn tăng lên đều đặn.
Hơn nữa, ngắm một anh sếp đẹp trai như vậy, thật sự rất bổ mắt!
42.
Sau đó thì sao?
Sau đó thì dần khá lên.
Lộ Tư Gia giải quyết gia đình kỳ cục của anh xong, cuối cùng cũng bắt đầu cuộc sống giàu có và bình yên của mình.
Đôi khi anh sẽ mang cơm cho tôi, đôi khi chúng tôi đặt cơm ngoài.
Thật lòng mà nói, khẩu vị của chúng tôi rất giống nhau. Lần nào cũng thường ăn một món nhân hai.
Có lẽ đây chính là sự ăn ý giữa sếp và nhân viên chăng.
Nhưng thực sự thì chúng tôi không nói chuyện gì nhiều, tôi không biết anh có thích tán gẫu hay không, còn về phần tôi, tôi vẫn cho rằng tôi chỉ là một thư ký, cùng lắm chỉ là một thư ký có xíu xiu quan hệ cá nhân.
Có lẽ một ngày nào đó nếu tôi không làm được nữa thì tôi sẽ nghỉ việc, tôi sẽ đi. Anh sẽ có thư ký mới, sẽ nhanh chóng quên mất tôi, còn tôi thì vẫn nhớ anh, nhưng sẽ không gặp lại nữa.
Vì vậy, tôi hiếm khi tán gẫu sâu sắc với anh.
Như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.
Lộ Tư Gia kể cho tôi nghe mấy chuyện thú vị thời đại học của anh, kể chuyện sinh viên da trắng gây khó dễ với anh nhưng rồi bị anh làm cho quê độ, kể chuyện anh và bạn học người Hoa đi ăn đồ nướng.
Cuộc sống của anh muôn màu muôn vẻ.
43.
Cuộc sống đại học của tôi hả.
Chỉ là đi học bình thường thôi.
Vì Đường Xuyên Dạ nên tôi cũng không có nhiều bạn bè lắm. Chỉ có ít ỏi vài người hợp rơ với tôi là vẫn còn liên lạc đến bây giờ.
Mặc dù hồi đó tôi cũng coi như là moi hết tim gan vì Đường Xuyên Dạ, nhưng cũng không đến mức bỏ bê tương lai.
Tôi không phải kiểu yêu đương mù quáng. Mặc dù hồi đó bạn bè của Đường Xuyên Dạ nói tôi lì lợm la liếm cậu ta.
Tôi rất cố gắng, điểm số đứng top 10 toàn khối, còn lấy được học bổng nữa, nếu không thì sao mà tôi làm trợ lý cho Lộ Tư Gia được chứ?
Nhưng ngoài việc ở bên Đường Xuyên Dạ và học tập thì tôi thực sự không có chuyện gì để kể nữa.
Tôi cứ ru rú trong nhà, hơn nữa cũng không giỏi xã giao lắm, vì vậy không có quá nhiều cuộc sống xã giao. Còn về đám Đường Xuyên Dạ, vì tiền trong túi nên đã định sẵn là tôi bị bọn họ loại ra khỏi thế giới của bọn họ.
Giữa tôi và Đường Xuyên Dạ cũng không có nhiều ký ức vui vẻ. Mà tôi cũng không muốn nhắc đến bạn trai cũ trước mặt sếp.
Mặc dù bầu không khí rất phù hợp để kể chuyện quá khứ, nhưng tôi cứ không muốn nói.
Không có lý do! Đừng hỏi tại sao!
Cũng may là Lộ Tư Gia không hỏi tôi, anh vẫn kể chuyện về bản thân.
Tôi cũng rất vui lòng.
Nói chung thì đó là một đêm rất vui vẻ.
44.
Tôi cũng không biết tại sao thời gian vui vẻ lại chẳng thể kéo dài được mãi.
Vào đêm đó, mặt hồ gợn sóng lấp lánh và cả ánh sáng trong đôi mắt Lộ Tư Gia khiến tôi có ảo giác như đã rời xa những chuyện phiền lòng.
Ảo giác dừng lại vào sáng hôm sau.
Khi tôi vừa mở cửa và thấy Đường Xuyên Dạ đứng trước cửa.
Cứu, mới sáng sớm đã gặp ma.
Xui xẻo ghê.