Cố quốc sư buồn cười: “Lát nữa hiệu buôn Lư Vân sẽ đưa bình phong Sơn Ảnh đến trang viên, con nói xem huynh ấy có gấp không?” Hắn âm u nói: “Tân hoan vừa đến, đâu còn nhớ đến cựu ái là ta?”
Ý trên mặt chữ, oán trách vô cùng. Úc Ninh nhịn không được bật cười, cố gắng nghiêm mặt đáp: “Con thấy bình phong Sơn Ảnh chỉ là vật chết, nhất định không bằng sư công sống động như thật, sư công ra sức lấy lòng sư phụ, tục ngữ có câu, áo mới không bằng áo cũ, người mới không bằng người xưa, trái tim sư phụ dù có thế nào vẫn ở trên người người thôi.”
Cố quốc sư nghe xong, cười mắng: “Thằng nhóc con, con cũng dám trêu ta?” Hắn giơ tay lên: “Đi thôi, chúng ta xuống lầu ăn cơm, Bích Hải Thiên Thanh Lâu này có mấy món ăn không tệ, ta dẫn con đi nếm thử.”
“Đa tạ sư công.” Úc Ninh bẻ ngón tay nghiêm túc nói: “Vậy con phải ăn một bữa cho thật ngon.”
“Tất cả tùy con.” Cố quốc sư đứng dậy, lắng nghe tiếng bước chân mơ hồ bên ngoài, nhắc nhở: “Không đi bây giờ thì không đi được nữa đâu.”
Úc Ninh cũng đứng dậy theo, cùng Quốc sư đi ra ngoài, đột nhiên hỏi: “Sư công, tiền của người chẳng phải đều đưa cho sư phụ mua bình phong Sơn Ảnh rồi sao? Người còn tiền tham gia tiểu hội chiều nay?” Thực ra cậu muốn hỏi sư công có còn tiền mời cậu ăn cơm không, nhưng nghĩ sư công là ai chứ, tiền ăn một bữa cơm chắc chắn là có.
Cố quốc sư yểu điệu bước đi, mắt không nhìn ngang nói: “Sư công dạy con một điều… đàn ông ấy mà, đương nhiên phải giấu chút tiền riêng chứ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT