“Vậy thì tốt.” Úc Ninh lúc này mới yên tâm.
Xe ngựa đã dừng sẵn bên ngoài tháp, Úc Ninh ba người vừa ra, đã có người đi vào thu dọn thi thể, Cố quốc sư thậm chí còn thay một chiếc áo khoác ngoài, hắn nhìn đống xác trùng đầy đất trong tháp, chán ghét nhíu mày, vung tay lên, một cơn gió lốc bỗng nhiên xuất hiện, cuốn hết xác trùng trong tháp đi, không biết tung về phương nào.
Úc Ninh theo Cố quốc sư lên xe, Lan Tiêu được dìu lên xe ngựa phía sau để sơ cứu khẩn cấp, đi được một đoạn, Úc Ninh đột nhiên phản ứng lại nói: “Sư phụ, tại sao người lại chỉ đích danh mang Lan Tiêu đến đây? Con vốn tưởng rằng người muốn con sửa xong cái cửa rồi mang Lan Tiêu đi, hóa ra chúng ta vẫn phải quay về, rốt cuộc người muốn làm gì?”
Cố quốc sư không nhịn được, dùng ngón tay chọc vào trán Úc Ninh: “Lan công tử của con không phải bị thương sao? Con biết cái cửa đó thật sự sửa xong hay là sửa giả, con kêu y mang theo thương tích đi theo con về, vạn nhất gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì sao? Chẳng lẽ kêu y lê lết đi à?”
Đầu Úc Ninh bị chọc đến ngơ ngác, cậu đẩy tay Cố quốc sư ra, ôm lấy trán mình: “Đừng cứ chọc vào đầu con, sẽ ngốc đấy!”
Cố quốc sư cười khẩy: “Giữ cái đầu này của con cũng vô dụng, ngốc đi thì tốt.”
“Xí.” Úc Ninh liếc xéo Cố quốc sư: “Con cứ cảm thấy sau khi người lừa con thành đồ đệ thì đối xử với con càng ngày càng tệ, người như vậy là không được đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT