Úc Ninh cũng biết tình hình hôm qua nguy hiểm, thành thật đưa tay ra, chịu mười thước của Mai tiên sinh.
Lần này Mai tiên sinh thật sự không nương tay, đánh cho hai tay của Úc Ninh đều sưng lên, Úc Ninh cũng rất giỏi chịu đựng, tuy đau điếng nhưng vẫn không khóc. Mai tiên sinh đánh xong cậu, liền sai người lấy thuốc bôi cho cậu, Cố quốc sư ở một bên cầm chiếc thước gỗ còn vương hơi ấm của Úc Ninh nghịch nghịch, lạnh lùng nói: “Lần sau còn dám không?”
“Không dám ạ, lần sau, con nhất định phải cho người xem qua rồi mới dám ra tay.” Úc Ninh nói.
Cố quốc sư gật đầu, đột nhiên giơ tay, thước đánh mạnh xuống tay trái của mình, chỉ nghe một tiếng giòn tan, chiếc thước gỗ bị đánh gãy làm đôi. Bàn tay trắng như ngọc của Cố quốc sư nhanh chóng hiện lên vết đỏ của thước, trên tay còn rách da, rỉ ra từng giọt máu nhỏ. Mai tiên sinh giật mình, Cố quốc sư nhìn y giải thích: “Ta cũng có lỗi, ta không nên không hỏi nó câu nào, đã để nó tùy tiện hành động.”
Chuyện hôm qua nói ra cũng là do y sơ suất, y vạn vạn không ngờ một thế cục Cây Không Gặp Xuân Tới đơn giản như vậy lại có thể bị Úc Ninh làm cho thành thế cục lớn đến thế, chỉ cần hắn hỏi một câu, thì thế cục Thất Tinh sẽ không xuất hiện, đương nhiên cũng sẽ không dẫn đến việc Úc Ninh từng bước mạo hiểm. Úc Ninh đi theo y ra ngoài, y phải có trách nhiệm trông nom, để Úc Ninh mạo hiểm, y phải có trách nhiệm với Mai tiên sinh.
Mai tiên sinh cũng không còn tâm trí lo cho chuyện khác, kéo tay áo Cố quốc sư bảo hắn ngồi xuống, vội vàng lấy thuốc bột bôi lên, trách mắng: “Đệ lại làm gì nữa vậy?”
“Là ta không trông nom tốt nó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play