Nhìn thái độ trước sau bất nhất của bà cụ Bạch vừa nãy, cũng biết vị Lan tiên sinh này không phải là người bình thường, anh tùy tiện hứa một lời, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ đã vui mừng khôn xiết rồi, nhưng Úc Ninh thì khác, cậu chỉ là một người dân bình thường, tự cung tự cấp, nếu không có gì bất ngờ thì cả đời này cũng không gặp phải chuyện gì lớn, đương nhiên cũng không cần đến sự giúp đỡ của đối phương.
Tuy nhiên, vì Lan tiên sinh đã nói vậy, cậu tự nhiên cũng không phản bác. Chỉ cần nhìn cách hành xử của anh là biết không phải kiểu người có thể bị từ chối. Dù sao sau này cũng không có giao điểm, hiện tại cũng không cần thiết phải từ chối anh làm gì. Úc Ninh đùa nói: "Vậy thì ở Thành phố S, chẳng phải tôi có thể nghênh ngang đi lại rồi sao?"
Cậu chỉ nói đùa thôi, cũng không trông mong đối phương trả lời. Vừa định nói thêm vài lời cảm ơn, liền thấy đối phương suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: "Có thể."
"Tôi nói đùa thôi." Úc Ninh mắt cũng không chớp đã nuốt lại lời nói, tiện thể lơ đối phương, một lần nữa cảm ơn rồi cáo biệt: "Lần này thật sự rất cảm ơn Lan tiên sinh, nếu không có việc gì nữa, vậy tôi xin phép đi trước?"
Lan tiên sinh gật đầu, không nói thêm gì. Anh nhìn về phía Trợ lý Trương, Trợ lý Trương bước lên một bước, cười nói: "Úc Ninh, tôi đưa cậu về."
"Được." Úc Ninh vui vẻ đồng ý, cậu đi tàu điện ngầm đến, có người tình nguyện đưa cậu về thôn quê thì cậu đương nhiên cũng vui vẻ buông thả bản thân. Cậu cáo biệt Lan tiên sinh: "Vậy... Lan tiên sinh, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Lan tiên sinh khẽ giơ tay, từ đằng xa có hai người đàn ông trung niên mặc tây trang đen đi tới, chắc là vệ sĩ của y. Trợ lý Trương thấy vệ sĩ đến thì yên tâm, quay đầu dẫn Úc Ninh đi ra ngoài: "Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Hai người lên xe, Trợ lý Trương đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đưa tay nới lỏng cà vạt, rõ ràng là rời khỏi tầm mắt của Lan tiên sinh nên thả lỏng hơn rất nhiều, ngay cả lưng cũng không còn thẳng như vậy nữa. Anh ta vỗ vai Úc Ninh, khổ sở nói: "Đừng để ý, tính cách ông chủ chúng tôi luôn như vậy, khá lạnh lùng, tuyệt đối không phải là có ý kiến gì với cậu, cũng không phải không vui, chỉ là trời sinh như vậy thôi."
"Cậu thấy tôi giống như bị ngài ấy dọa sợ lắm sao?" Phải nói rằng Úc Ninh rời khỏi phạm vi tầm mắt của đối phương cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, còn có tâm trạng đùa giỡn: "Tôi đoán công ty các cậu họp hành chắc là rất đau khổ."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play