"Ừm." Úc Ninh đáp một tiếng, rồi không lên tiếng nữa, rõ ràng là đang đợi Bạch Chi Viễn nói. Sau khi Bạch Chi Viễn rơi vào một khoảng lặng khó xử, nhận ra Úc Ninh sẽ không chủ động bắt chuyện với anh ta, ho khan một tiếng nói: "Vốn dĩ cũng không muốn làm phiền anh, chỉ là bà cụ nhà tôi cứ khăng khăng... Ngày mai nhà tôi tổ chức một buổi tiệc, muốn mời anh đến tham dự, anh có muốn không?"

Úc Ninh nhân lúc đối phương không nhìn thấy, trực tiếp trợn mắt. Đây là đang giở trò quỷ gì vậy, cậu chỉ là một ông chủ tiệm tạp hóa, trên không phải hoàng thân quốc thích, dưới không phải người tài ba dị sĩ, tham gia một buổi tiệc nhà giàu làm gì? Muốn ăn đồ ăn thì không thể tự đi tìm một nhà hàng buffet ăn cho đã sao?! Thế là cậu trả lời: "Xin lỗi, không tiện lắm."

"Bà cụ cứ khăng khăng cơ, cũng không cần Úc tiên sinh anh làm gì cả, tiệc ngay tại nhà, mời một đội đầu bếp của một câu lạc bộ, món ăn rất ngon..." Bạch Chi Viễn tiếp tục nói, ngay cả Úc Ninh cũng nghe ra sự lúng túng trong giọng điệu của anh ta, nhưng anh ta vẫn phải tiếp tục nói: "Là hình thức buffet, bà cụ muốn giới thiệu anh cho mấy người thân thích trong nhà, để họ biết có một người như anh."

Úc Ninh xem như là tỉnh táo hoàn toàn: "Hôm qua anh còn nói bà cụ nhà anh sắp hấp hối, hôm nay lại nói muốn tổ chức tiệc, không hay lắm đâu nhỉ?"

"... Xin lỗi." Bạch Chi Viễn lại im lặng một lát, hỏi: "Chuyện hôm qua nhờ Úc tiên sinh làm... Không biết đã có manh mối gì chưa? Chính là về di vật của ông chú anh..."

"Tôi vẫn là gửi chuyển phát nhanh đến đi."

"..." Giọng điệu của Bạch Chi Viễn thật sự khiến người nghe thương tâm rơi lệ, anh ta khẩn cầu: "Có thể phiền anh mang đến không?... Anh đã hứa rồi mà."

"... Thôi được."

***

Úc Ninh nói thật thì cũng không có tình cảm chân thật gì nhiều với bà cụ nhà họ Bạch đâu, cuộc sống hiện tại của cậu có được thế này là nhờ ông chú của cậu, nên quan tâm đến chuyện của ông chú thêm mấy phần là chuyện nên làm, nhưng với người yêu cũ của ông chú thì... rất là tế nhị, khó nói. Đừng thấy bộ dạng cậu cảm động đến vậy trước mặt bà cụ Bạch, phần lớn người hiện đại đều có một tật xấu, lúc người khác khóc, bản thân cũng sẽ bị cảm xúc lây nhiễm mà vô tri khóc theo.

Nhưng khóc xong rồi nên làm gì thì làm đấy, chứ chưa nghe nói có người đa sầu đa cảm nào xem phim truyền hình khóc chết lên chết xuống vì cái chết của nhân vật chính rồi tự đi nhảy lầu tự sát cả.

Cả hai nhà cùng sống trong một thành phố, dù cố ý hay vô tình, việc gặp mặt luôn rất dễ dàng. Nhà họ Bạch lại là một thế gia hiển hách. Nếu bà cụ Bạch thật sự quan tâm, chỉ cần phái người thường xuyên để ý đến, thì làm sao đến việc ông chú của cậu qua đời rồi cũng không hề hay biết... Bà cụ Bạch nói nhà họ Bạch và nhà họ Úc là thế giao, nhưng ngoài chi của ông chú đời cậu, nhà họ Úc còn có chi của cậu nữa, dù sao từ nhỏ Úc Ninh đã chưa từng nghe nói nhà mình có giao tình gì với nhà họ Bạch cả. ( app truyện TᎽT )

Vậy nên tình cảm này thật đến đâu, e là chỉ có bà cụ Bạch và ông chú đã qua đời của cậu mới biết.

Di vật của ông chú quá cố được Úc Ninh cẩn thận cất trong một cái rương đóng bằng gỗ cây nhãn. Ổ khóa bằng đồng kiểu cũ đã rỉ sét loang lổ. Cậu lục lọi bên trong, cuối cùng tạm tìm được một chuỗi tràng hạt gỗ đào. Chuỗi hạt này cũng không có dấu vết sử dụng lâu ngày, chắc hẳn không phải là vật yêu thích của ông chú quá cố. Cậu suy nghĩ một lát, hồi tưởng lại chuỗi hạt này được thu dọn ở đâu… Hình như là tùy tiện nhét chung với mấy thứ lặt vặt khác trong một ngăn kéo thì phải?

——Có phải hơi quá không trang trọng không?

Úc Ninh lại lục lọi trong rương gỗ cây nhãn, cuối cùng tìm thấy một chiếc sáo bầu bằng gốm. Chiếc sáo này trông rất tinh xảo, được chạm khắc hoa văn hình cây trúc, đựng trong một hộp gỗ nhỏ.

*sáo bầu bằng gốm (gốm địch):

Vậy lấy cái này đi.

Úc Ninh tìm được di vật ưng ý, liền nhắn tin cho Bạch Chi Viễn hỏi khi nào tiện đến lấy, và hẹn Bạch Chi Viễn một ngày. Sau khi hẹn xong, Úc Ninh khoanh tròn ngày đó trên cuốn lịch, nhắc nhở bản thân đừng quên.

Cậu cất đồ cẩn thận, đột nhiên lại nhớ đến cái chén trà mà cậu nhờ Mai tiên sinh phục chế. Cậu lôi nó ra từ đống đồ đạc cậu mang về. Cái chén trà được A Hỉ cất trong một hộp gấm, xung quanh lót đầy bông mịn, còn dùng sợi bông cố định ở bốn phía, đảm bảo dù cả hộp bị lật úp thì cái chén trà cũng không bị rơi ra ngoài, tránh cho Úc Ninh sơ ý va chạm làm hỏng, uổng phí tâm tư của Mai tiên sinh.

Úc Ninh không cắt sợi bông lấy cái chén trà ra. Cậu rất tin tưởng vào tay nghề của Mai tiên sinh. Những mảnh vỡ tan tành ban đầu đã được phục chế thành hình dáng hoàn toàn như chưa từng bị vỡ. Bức tranh mai già trên thân tách hiện lên tư thái thư thái, tao nhã. Thành chén trơn bóng, thậm chí còn tỏa ra ánh sáng ấm áp của đồ vật đã được sử dụng lâu ngày.

Mang cái này về chắc hẳn ông cụ kia sẽ hài lòng thôi— nhưng phải vài ngày nữa mới có thể mang đến tặng ông ấy. Nếu nói với ông ấy rằng công nghệ phục chế này chỉ mất năm phút là xong thì có vẻ quá kinh thế hãi tục rồi.

***

Úc Ninh đứng trước cổng lớn của Đông Lai Viên nhà họ Bạch, nhìn thấy bãi đậu xe bên trong chật kín những xe sang thì đã nghĩ quả nhiên mình nên vứt đồ xuống rồi quay đầu bỏ đi— mấy chiêu trò của đám nhà giàu quá nhiều, cậu thật sự không chơi lại được. Úc Ninh nhìn những chiếc xe sang đầy ắp bên ngoài như đang tổ chức triển lãm ô tô, cậu có thể tự mình bịa ra một vạn lý do tại sao cậu lại trùng hợp gặp phải người ta tổ chức tiệc vào đúng ngày mình đến đưa đồ!

Theo top 4 định luật lớn của công dân gen Z, thì: ‘Người cũng chết rồi’, ‘Đang Tết nhất’, ‘Dù gì cũng đến rồi’, ‘Trẻ con còn nhỏ mà’; thì trong đó có ‘Dù gì cũng đến rồi’, Úc Ninh dùng ngón chân cũng biết bữa cơm này không thể trốn được nữa rồi.

Bạch Chi Viễn biết Úc Ninh đến, từ bên trong nhanh chân bước ra. Trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Anh ta vươn tay, không hề khách sáo khoác lấy cánh tay Úc Ninh, quả nhiên nói: “Đến rồi thì vào ăn bữa cơm rau dưa đạm bạc rồi về nhé!”

“Anh chắc là chỉ 'bữa cơm rau dưa đạm bạc' thôi đấy à?” Khóe miệng Úc Ninh hơi trễ xuống, có chút không vui: “Tôi còn có hẹn, vậy thôi nhé.”

Bạch Chi Viễn kéo anh đi vào trong, vừa đi vừa cười làm lành: “… Cũng không mất bao lâu đâu.”

“Anh có biết bây giờ anh cười trông giống cái gì không?” Úc Ninh hỏi.

“Biết chứ.” Bạch Chi Viễn vẫn giữ nụ cười: “Giống con chồn hôi trộm gà… Bà cụ ra lệnh phải bắt anh tham gia buổi tiệc này, tôi cũng hết cách rồi, anh thông cảm cho tôi đi.” Anh ta chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt cầu khẩn: “Lát nữa cứ tùy tiện ở lại một tiếng là được, xe trong gara nhà tôi anh thích chiếc nào cứ chọn một chiếc, được không?”

“… Không cần đâu.” Úc Ninh từ chối đề nghị của anh ta, bất đắc dĩ bị anh ta kéo vào trong: “Chỉ một tiếng thôi à?”

“Chỉ một tiếng thôi.” Bạch Chi Viễn mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, áo khoác vest màu xám bạc thắt cà vạt màu đỏ sẫm, kẹp cà vạt đính đá quý trên nơ cổ lấp lánh ánh sáng kín đáo nhưng xa hoa. Bạch Chi Viễn phát hiện Úc Ninh đang đánh giá trang phục của anh ta, rồi lại nhìn chiếc áo phông và quần jean trên người Úc Ninh, rất chu đáo nói: “Quần áo đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ tôi dẫn anh đi thay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play