Thật sự không sợ chết mà, nhất định phải đổ máu mới thoải mái sao?

Kiếp trước, cửa nhà cô không bị cạy.

Bởi vì những người còn sống đều có thể nhìn thấy cô gầy trơ xương, một người gầy như vậy thì làm sao còn có thể có lương thực.

Kiếp này thì khác, mọi người đều biết cô mang về rất nhiều đồ, không cạy cửa thì có vẻ không ổn.

“Nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức cái con ả này! Trên tay con ả này có vũ khí, đợi chúng ta vào tìm được vũ khí của nó, thì chẳng phải nó phải mặc cho chúng ta muốn làm gì thì làm.”

Ngoài cửa chính, Lý Lan hung hăng nói.

Đằng sau cô ta ngoài người nhà cô ta ra còn có mấy hộ gia đình khác bị ngập nhà, trong đó có Lương Hoa Anh.

Người mở khóa khom người cố gắng vật lộn với cửa chống trộm, không biết là do bản lĩnh không đủ hay không mà mãi vẫn không mở được cửa.

Cố Loan không đợi được nữa, dứt khoát mở cửa, thân hình mảnh mai đứng trong bóng tối.

Thanh đao ngang trên cổ người đang mở khóa, cảm giác lạnh lẽo khiến người đó sợ hãi.

“Đêm hôm thế này mà đông vui nhỉ?”

Cố Loan cười lạnh, một tay cầm dao, một tay cầm đèn pin.

Ánh đèn pin chiếu vào tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại ở Lý Lan.

Lý Lan khó khăn nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói: “Cô có nhiều đồ ăn như vậy, tại sao không chia cho chúng tôi một chút?”

“Chia ư? Được thôi, cô lên đây tôi chia cho.”

Cố Loan cười rất vui vẻ, chỉ là nụ cười đó trông thật kỳ quái.

“Cô tự lấy ra, nếu cô chơi trò mèo thì chúng tôi đông người thế này, sẽ không sợ cô đâu.”

Lý Lan cũng không phải kẻ ngốc, núp sau lưng một người khác, lớn tiếng nói.

Cố Loan ôm bụng cười lớn, ánh mắt đảo qua đám người, bị cô nhìn như vậy, không ai dám nhìn thẳng vào cô.

“Ha ha ha, với chút gan này mà cũng dám đến cướp ư?”

Cố Loan cười khẩy, dùng sức vung đao, một vệt máu từ cổ người đang mở khóa chảy xuống.

Người đó sợ đến ngất xỉu tại chỗ, Cố Loan không hứng thú đá anh ta sang một bên.

“Mẹ kiếp, sao cô ích kỷ thế? Chúng tôi chỉ muốn mượn cô chút đồ thôi, cô đưa cho chúng tôi, hôm nay chuyện này sẽ qua mà?”

Lương Hoa Anh lại dùng chiêu bài đạo đức giả, đáng tiếc là bà ta chọc nhầm người rồi.

“Nói ít thôi, đồ ở trong nhà, ai dám lên thì cứ thử xem.”

Cố Loan không muốn nghe mấy lời vớ vẩn, đứng chặn trước cửa lớn.

Lý Lan tức đến nghiến răng, độc ác đưa tay đẩy người trước mặt cô ta về phía Cố Loan: “Mọi người xông lên, cướp lấy con dao trong tay con nhãi này, đồ trong nhà con nhãi này thì chúng ta chia đều.”

Cố Loan đá bay người xông tới.

Thanh đao không chút nương tay chém mạnh vào người xông lên định cướp dao của cô.

Dao đâm vào thịt phát ra tiếng "Phụt", một hai người ôm chặt vết thương, cuối cùng đau đớn nhắm mắt lìa đời.

“Giết người rồi, giết người rồi!”

Không biết ai kêu lên, đám đông sợ hãi tản ra.

Lý Lan cũng muốn chạy, đáng tiếc Cố Loan không cho cô ta cơ hội.

Ngực đau nhói, Lý Lan cúi đầu, nhìn thanh đao xuyên ngực, trên đó còn dính đầy máu của cô ta.

“Không...”

Lý Lan không ngờ mình sẽ chết.

Cô ta cố ý tập hợp nhiều người như vậy, chỉ để đối phó với Cố Loan, muốn cướp đồ ăn từ tay cô.

Sao cô ta lại chết được chứ?

Lương Hoa Anh bị một xác chết đè lên người.

Trong cơn hoảng sợ, một mùi hôi thối bốc lên từ dưới thân bà ta, không kịp suy nghĩ gì khác, bà ta bò dậy, hốt hoảng chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play