Trương Nham dứt khoát cũng không tìm địa y nữa, đi theo Cố Loan đào thảo dược.

“Cô biết y thuật à?”

“Không tính là hiểu biết, chỉ có thể coi là biết một chút.”

Năm thứ hai sau ngày tận thế, Cố Loan đã gặp một người phụ nữ học y học cổ truyền, đã học hỏi bà ấy một số thứ nhưng không nhiều.

Trong khoảng thời gian này, cô ở nhà ngoài tập luyện nấu ăn thì chính là đọc sách, đọc sách y học cổ truyền để nhận biết các loại thảo dược, muốn hiểu biết thêm một chút.

Thuốc thì cô có nhiều nhưng cô sợ sau ngày tận thế không biết mình bị bệnh gì.

Dựa vào người khác không bằng tự mình học thêm một chút, dù lượng kiến thức học được cũng có hạn.

Đào được nửa túi, Cố Loan mới chịu dừng tay, thực sự là tay lạnh quá.

Mưa lớn liên tục, mặc dù trên núi có cây cối che chắn nhưng vẫn bị ướt mưa.

Lấy bình giữ nhiệt trong ba lô ra, uống một ngụm trà gừng đường đỏ, cơ thể lập tức ấm lên không ít.

Cố Loan sợ lạnh nhất, trước kia vào mùa đông, cô đều cố gắng không ra khỏi cửa.

Sau đó, thời tiết cực lạnh đến, cô không còn đồ ăn, chỉ có thể nhịn lạnh ra ngoài.

Kết quả là khi trở về còn bị ốm nặng, tay chân toàn là những vết nứt nẻ do lạnh.

Kiếp trước thực sự rất thảm, cô không biết mình đã dựa vào cái gì mà sống sót được đến năm thứ năm của ngày tận thế.

“Chúng ta đi đào măng tre thôi.”

Lưu Kinh Lý đào được khá nhiều rau dại và địa y, phấn khởi lên tiếng.

Mọi người cũng đào gần xong, cả nhóm đi về phía có tre.

Một lát sau, họ nhìn thấy một rừng tre lớn, dưới gốc tre còn mọc khá nhiều măng tre.

“Có măng tre, chúng ta không đến đây vô ích.”

“Tuyệt quá, tôi còn tưởng đến đây vô ích, chỉ đào được ít rau dại mang về.”

Vài người đàn ông phấn khích hăng hái làm việc, để có thể đựng được nhiều hơn, họ còn bóc vỏ măng tre.

Cố Loan rất thích ăn măng tre, cô đã tích trữ khá nhiều măng khô, cũng mua một số măng tre tươi.

Măng tre ở đây có vị đắng, sau khi mang về phải luộc một lúc, sau đó phải ngâm trong nước nửa ngày mới có thể khử được vị đắng.

“Tôi ghét nhất là ăn măng tre, đặc biệt là măng tre ở đây.”

Đàm Đào mặt đầy vẻ oán trách, dù không muốn ăn, nhưng hắn ta cũng biết rằng bây giờ măng tre là thứ tốt, không thể không ăn.

Bạch Duyệt đào rất hăng, Trương Nham cũng không kém cạnh, hai người tay chân nhanh nhẹn, người nào cũng làm việc hăng say hơn người kia.

Cuối cùng, túi của mỗi người đều đầy ắp.

Mặc dù mọi người vẫn muốn tìm đồ trên núi nhưng trước tiên chỉ có thể rời đi trở về.

“Mọi người có phát hiện ra mưa nhỏ hơn không?”

Một người đàn ông nhìn lên bầu trời, kinh ngạc lên tiếng.

“Hình như nhỏ hơn thật.”

“Tuyệt quá, có phải sắp tạnh rồi không? Tôi thực sự chán ghét thời tiết tồi tệ này.”

Vài người nói qua nói lại, phàn nàn về ông trời.

“Đi thôi!”

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Cố Loan cau mày.

Mưa bắt đầu nhỏ lại chứng tỏ thời tiết cực lạnh sắp đến, đây không phải là điều tốt lành gì.

Có lẽ vì giọng điệu của Cố Loan có chút nặng nề nên những người vốn đang vui vẻ đều im lặng.

Trương Nham nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn Cố Loan đang có vẻ bực bội, lòng chùng xuống.

Hai mươi bốn người đi về phía cất thuyền cao su nhưng giữa đường lại gặp sáu người đàn ông cầm dao phay.

Vừa nhìn thấy họ, sáu người đàn ông lộ ra nụ cười sung sướng.

“Thắng Ca, bọn chúng ở đây.”

Người đàn ông đầu tiên nhìn thấy Cố Loan và những người khác thì cười lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play