Anh ta vô thức cảm thấy nữ sinh có vẻ yếu đuối này không đơn giản, thế nên chẳng hiểu vì sao mà gõ cửa.

Cố Loan quan sát Trương Nham một lượt, thấy vẻ mặt anh ta chân thành, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Vẫn nên ra ngoài tìm hiểu tình hình, không thể cứ mãi ở trong nhà.

Hai người cùng nhau đi xuống tầng, giữa đường còn gặp nữ sinh ở phòng số hai tầng mười lăm.

Cố Loan nhớ cô ta là người làm ăn uống trên mạng, lần trước còn lướt thấy, hình như tên là Liễu Hinh, hèn chi trước tận thế nhà cô ta lại có nhiều đồ dự trữ như vậy.

Liễu Hinh trông tiều tụy hơn trước không ít, trên mặt gần như không có chút máu.

Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông trẻ tuổi, hai người hẳn là có quan hệ tình cảm.

Người đàn ông khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, tướng mạo đẹp trai, da rất trắng, chỉ có điều ánh mắt hơi dâm đãng, nhìn thấy Cố Loan thì mắt sáng lên.

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Loan lướt qua, người đàn ông lập tức thu ánh mắt lại, vẻ mặt sợ sệt.

Lạnh lùng cười khẩy, Cố Loan rất coi thường loại người này.

Nếu cô đoán không nhầm, người đàn ông này hẳn là ngày đó trốn trong nhà không lên tiếng, mặc cho bạn gái bị người ta tìm đến tận cửa bắt nạt.

Xem ra là một tên đàn ông ăn bám, dâm đãng, nhát gan!

Trương Nham cười lạnh nhìn người đàn ông.

Người đàn ông dường như hiểu được ánh mắt của Cố Loan và Trương Nham, mặt đỏ bừng, nắm lấy tay Liễu Hinh, không kiên nhẫn nói: “Đi nhanh lên.”

Liễu Hinh cũng không hiểu tại sao bạn trai lại tức giận, nhỏ giọng hỏi: “Anh sao vậy?”

“Hỏi cái gì mà hỏi, nếu không phải vì cô thích khoe khoang thì chúng ta làm sao bị cướp mất một đống đồ, cô đúng là đồ bỏ đi, không biết hồi đó tại sao tôi lại thích cô.”

Người đàn ông tức giận xấu hổ, trút hết cơn giận lên người Liễu Hinh.

Sắc mặt Liễu Hinh hơi thay đổi, tái mét: “Xin lỗi, A Tường.”

Hai người dần đi xa, cho đến khi biến mất.

Cố Loan và Trương Nham đến phòng số ba tầng mười một.

Khi họ đến, đã có hơn mười người đang chờ.

Trong số đó có vài người bị mưa xối thành chuột lột, trú trong góc tránh gió run rẩy.

Những người còn lại hẳn là cư dân trong đơn nguyên này, trên người không bị ướt.

Liễu Hinh và bạn trai trốn ở một bên không nói gì.

Chỉ mới nửa tháng, diện mạo của không ít người đã thay đổi chóng mặt so với trước tận thế, trên mặt hầu như không có nụ cười, thậm chí có người còn gầy đi một vòng lớn.

Chủ nhà phòng số ba hẳn mới bắt đầu sửa sang, cửa sổ đã lắp, dây điện cũng đã bắt đầu nối, phòng khách bày đầy ghế của phòng họp chung cư.

Cố Loan vẫn đứng ở góc, coi mình như người vô hình, lấy một chiếc kẹo mút ra, bóc vỏ cho vào miệng.

Ừm, kẹo mút vị truyền thống, thơm mùi sữa, ngon quá!

Trương Nham thấy Cố Loan nhắm mắt lại một cách thỏa mãn, một lần nữa kinh ngạc trước sự bình tĩnh của cô, dường như không có chuyện gì có thể khiến cô dao động.

Trong phòng có hơn mười người, có người bực bội, có người tức giận, có người lo lắng, chỉ có cô là khác.

Khi đứng bên cạnh cô, dường như cả người đều có thể trở nên bình tĩnh.

“Sao thế, anh muốn ăn không?”

Cố Loan nhận ra ánh mắt của Trương Nham, mở mắt nhìn anh ta.

Trương Nham quả quyết lắc đầu: “Không, chỉ là... chỉ là thấy cô rất bình tĩnh.”

Cố Loan cười, một tay cầm kẹo mút: “Không bình tĩnh thì sao? Như bọn họ sao, chỉ thêm phiền não.”

Chỉ có cô biết, bây giờ vẫn là lúc yên bình nhất, sau này muốn nhàn nhã như vậy cũng không có thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play