Đằng sau người đàn ông áo hoa còn có mấy người nữa.

Có người trẻ tuổi cũng có người già, người nào người nấy đều phẫn nộ, như thể người trong phòng số hai đã làm gì đó đại nghịch bất đạo.

Cánh cửa rung chuyển, sắp bị đạp tung, trong phòng truyền đến tiếng một cô gái trẻ khóc nức nở: “Anh ơi, nhà em hết đồ ăn rồi, anh đừng đạp cửa nhà em nữa.”

“Con nhỏ này, mày không đúng rồi, mấy hôm trước mày còn khoe một đống đồ ăn, sao mà nhanh hết thế?”

Người mẹ già ngoài sáu mươi tuổi tỏ vẻ không hài lòng, chỉ trích gay gắt.

Tiếng khóc trong phòng càng lúc càng lớn, Cố Loan đoán cô ta hẳn là đang hối hận vì đã khoe khoang đồ ăn tích trữ của mình.

Mưa càng lúc càng to, không thể ra ngoài, ai cũng biết bây giờ đồ ăn quan trọng như thế nào, chắc chắn không dám bán.

Nếu thật sự vì chút tiền đó mà bán đồ ăn thì cô chỉ có thể nói là ngu ngốc, còn là ngu ngốc vô cùng.

“Thôi đi, dù sao cũng là đồ của cô ta, các người không thể ép cô ta bán được!”

Trong đám đông có người không nhìn nổi nữa liền lên tiếng bênh vực cô gái ở phòng số hai, không ít người khác cũng đồng tình.

Chưa đến bước đường cùng thì vẫn có nhiều người tốt nhưng những người tốt này sẽ nhanh chóng biến mất khi hết lương thực.

“Mày nói lại xem? Ông đây lập tức tìm đến nhà mày.”

Người đàn ông áo hoa quay đầu nhìn những người vừa lên tiếng, vẻ mặt hung dữ.

Vẻ hung dữ của người đàn ông áo hoa khiến tất cả mọi người im bặt, không ai dám lên tiếng bênh vực người ở phòng số hai nữa.

Tiếng đạp cửa lại vang lên, cô nữ sinh ở phòng số hai chịu không nổi nữa liền mở cửa, khuôn mặt tái mét: “Em chỉ có thể bán cho anh một bao gạo, nhiều hơn nữa... thì không có.”

“Không được, tôi còn muốn một thùng mì ăn liền.”

Người đàn ông áo hoa lớn tiếng nói, cô nữ sinh không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Thấy cô đồng ý, bà mẹ già vừa nãy còn ra vẻ đạo đức liền tiến lên: “Cháu gái, nhà bà cũng hết đồ ăn rồi, cháu cũng bán cho bà một ít đi.”

Cô nữ sinh không muốn đồng ý, bà mẹ già thấy vậy liền mắng: “Cháu gái này sao không biết kính già yêu trẻ gì thế, cả nhà bà sắp chết đói rồi, cháu có nhiều đồ như vậy mà không chịu bán cho bà một ít sao?”

Cô nữ sinh mặt đỏ bừng, không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Sau đó lại có người lên tiếng, cô nữ sinh bị đẩy vào thế khó, để không chọc giận mọi người, cô đã bán đi rất nhiều đồ ăn tích trữ của mình.

Cố Loan dựa vào tường, khẽ nói một câu: “Ngu ngốc!”

Nói xong, Cố Loan bước nhanh rời đi, không còn nhìn nữa.

Cô sợ nếu nhìn tiếp thì thật sự không nhịn được.

Trương Nham nhìn theo bóng lưng cô, lại nhìn cô nữ sinh đang khóc ở cửa, gật đầu đồng tình, đúng là ngu ngốc!

Ngày thứ mười mưa bão, mưa lớn ngập đến tầng năm, nhất thời khắp nơi kêu than.

“Trời sáng rồi sao?”

“Trời sáng rồi, mưa cũng sắp tạnh rồi phải không?”

“Quá tốt rồi, chúng ta sắp được giải thoát rồi.”

Cố Loan có thính lực rất tốt, cô nghe rõ mồn một những âm thanh truyền đến từ trên lầu và dưới lầu.

Cuối cùng thì trời bên ngoài cũng sáng lên, đáng tiếc là mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Không bao lâu nữa thì điện và nước sẽ lần lượt mất, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người phát điên.

Mỗi ngày ở nhà, Cố Loan ngoài tập thể dục thì chỉ làm đồ ăn, sắp xếp thời gian cho kín mít, không để bản thân quá buồn chán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play