Văn án:
Đêm đen gió lớn, máu nhuộm Sùng Vương phủ.
Một đêm nọ, biệt viện Sùng Vương phủ bất ngờ bị tập kích, toàn phủ chìm trong biển máu.
Chỉ có một gã sai vặt vô danh, lúc đang đi tiểu trộm sau vườn, may mắn thoát nạn.
Trở lại viện, hắn nhìn thấy một Sùng Vương cả người đẫm máu ngã trong vũng máu lạnh băng, cô đơn chiếc bóng.
Không đành lòng để người mình thầm mến từ lâu cứ thế chết đi, hắn cắn răng, liều mình vác Vương gia bỏ trốn giữa đêm tối.
——
Hỏi: Nếu đối tượng thầm mến cao cao tại thượng, còn bản thân chỉ là gã sai vặt nhỏ bé, phải làm sao?
Đáp: Nhân lúc người ta trọng thương bất tỉnh, trộm đi trước đã! Sau đó... từng bước từng bước ôm đùi nuôi dưỡng người ta khôi phục, tiện thể bồi dưỡng tình cảm (không phải đâu).
——
Vương gia tỉnh lại:
Nhìn ta xem, một kẻ thập tử nhất sinh, mà ngươi lại ôm ta chạy trốn khắp nơi?
Gã sai vặt run rẩy: Vương gia, ta... ta chỉ muốn cứu người thôi QAQ.
——
Thân phận thật sự của gã sai vặt cũng không đơn giản.
Thiên chi kiêu tử, số mệnh gập ghềnh, từng bước trưởng thành, từ vạn nhân mê tiểu thụ trở thành người có thể sóng vai bên Vương gia.
Mà Vương gia lạnh lùng quyền thế, lần đầu tiên phát hiện có người nguyện ý vì mình liều mạng, càng ngày càng không buông tay nổi.
——
CP:
👉 Thiên chi kiêu tử, vận mệnh nhấp nhô, vạn nhân mê thụ × Cường thế Sùng Vương công
👉 Chủ thụ, thụ truy công
👉 Công sủng thụ tận trời
——
Nhắc nhở:
Chủ thụ, thụ về sau sẽ chủ động "đuổi theo" công.
Không ngược luyến, HE.
Cường cường, có chút "hình tượng thay đổi" dần theo tiến trình truyện.
——
Vai chính:
Thụ: Tiểu Cửu
Công: Tiêu Sùng Tự
Vai phụ:
Lương Dục Diễn, Tiêu Ngật, Tiêu Thần Cảnh, Tiểu Mười Một, Tiểu Mười Hai…
——
Nhãn: HE | Cường cường | Chủ thụ truy công | Dưỡng cứu văn | Quyền mưu | Vương phủ