"Này Vân Lan Cậu đang đọc gì vậy?".
Trong một chuyến tàu điện ,bên ngoài cửa kính là khung cảnh bầu trời trong xanh và rộng lớn.
Một cô gái có mái tóc đen dài ,làn da cô rất trắng ,trắng đến chói mắt,khuông mặt đẹp đẽ của cô mang nét dịu dàng ,hàng lông mi dài buông xuống, ánh mắt cô có chút buồn bã .
Cô mặc một bộ váy trắng tinh khôi đơn giản, Cô là một thiếu nữ mang vẻ đẹp của thanh xuân ,mang nét dịu dàng của người trở thành.
"Sao vậy ?".
"A! ,cuốn sách đó hình như là tập cuối của "những đêm trăng" phải không? ".
Cô gái có mái tóc dài nhìn vào cuốn tiểu thuyết mình đang đọc cười dịu dàng.
“Ừ, đúng vậy nó kết thúc rồi”
Tôi nhìn cô tò mò hỏi .
"Sao trông cậu buồn vậy, cái kết của cuốn sách đó là kết buồn hả ?".
Cô chỉ mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ .
Bên ngoài đã vào xuân cây cối đấm chồi nảy lộc ,những tán cây xanh tươi tràn đầy sức sống tiếng chim hót líu lo ,Ánh nắng xuyên qua những tán cây xanh tạo nên khung cảnh đầy tràn ngập sức sống.
Một lúc sau cô trả lời tôi ,giọng cô có chút buồn bã nhưng lại rất nhẹ nhàng .
Tôi có thể cảm nhận được một chút tiếc nuối từ giọng nói của cô.
"Nó là một cái kết đẹp ,một cái kết rất đẹp ".
Những đêm trăng là một cuốn tiểu thuyết viết về một cô gái bị bệnh bạch tạng ,do ngoại hình mà bị bắt nạt ,trong lúc khó khăn nhất cô gặp đực Hà Ảnh một chàng trai tốt bụng ,hai người đã cùng trải qua rất nhiều thử thách.
“Hả?Vậy sao cậu lại buồn?không phải với một cái kết đẹp thì chúng ta nên vui sao?”
Vân Lan Nhìn vào cuốn sách.
"Tôi không buồn chỉ là có chút tiếc nuối thôi ,dù sao nó cũng đã đi cùng tôi suốt 5 năm qua mà ".
"Ừ , đúng là có chút tiếc nuối thật ".
Tôi do dự một chút rồi hỏi:"vật cái kết của nó thế nào?".
"Hả?".
Tôi hơi lúng túng :"thì là cậu bảo nó đẹp mà không phải sao?".
Cô bật cười, nụ cười tự như ánh nắng cuối trời.
"Ừ đẹp lắm".Cô nhìn ra cửa kính của tàu điện.
"Bạch Nguyệt và Hà Ảnh đã đến bên nhau ,Một mở một tiệm hoa và có một đứa con ".
Cô nhìn tôi cười.
"Tốt quá phải không? ".
"Ừ rất tốt,cái kết đó thật sự rất đẹp".
Vân Lan hơi cụp mắt xuống,hàng lông mi dài khẽ rũ xuống :"Thật tốt ước gì tôi cũng có cái kết đẹp như vậy".
Khi cô nói xong câu này cả toa tàu chỉ có hai chúng tôi chìm vào khoảng im lặng .
Cả hai chúng tôi điều biết đó điều là không thể.
Lòng tôi hơi buồn.
"ừ ,Ước gì cậu cũng có cái kết đẹp như vậy".
…
Tôi ngồi trên ghế dài của công viên .
Tôi quay đầy nhìn sang bên cạnh .
Vân Lan đang ngồi cạnh tôi bên cạnh cô là một cái xe lăn.
Ánh mắt cô nhìn vào bọn trẻ đang chạy nhảy chơi đùa.
Tiếng cười hi hi ha ha của bọn nó trẻ con đang vui đùa dường như làm cho cô dễ chịu hơn phần nào .
Cô nhìn bọn trẻ con khẽ cười dịu dàng .
"thật tự do ".
Tôi có thể nhận ra tuy trên môi là nụ cười nhưng cô đang buồn.
Tôi đứng lên ngồi xổm trước mặt cô.
"Cậu lên đi, Tôi cõng cậu".
Vân Lan ngạc nhiên, Cô có hơi do dự.
"nhưng vậy liệu có ổn không ?".
Tôi cười với cô đầy tự tin .
"Cậu yên tâm đi tôi khỏe lắm cõng cậu không thành vấn đề đâu".
Vân Lan hơi do dự nhưng vẫn vòng tay qua cổ tôi .
Tôi cười :"dữ chặn nhé ,tôi đi đây".
Tôi cõng Cô trên lưng chạy băng băng.
"Thế nào có tự do không ?".
Tôi nghe được tiếng cười của cô .
"Ừ tự do lắm ".
Vân Lan cười rất đẹp cho dù thế nào cô cũng luôn dữ dáng vẻ chim bồ câu trắng tự do trên bầu trời, rực rỡ và tự do bay lượn trên bầu trời rộng lớn.
Tôi ước gì khoảnh khắc này có thể dừng lại mãi .
Vân Lan có thể cười hạnh phúc như vậy mãi mãi.
…
Tôi nhìn lên sân khấu trước mặt sau đó nhìn người bên cạnh mình .
Cô ấy vẻ mặt đã yếu ớt hơn trước.
Cô nhìn Chăn chú nhìn Những vũ công ba lê đang múa trên sân khấu.
Đây chính là vở Hồ thiên nga mà cô thích nhất .
Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt cô ,nó trong veo ,Một giọt nước mắt từ đôi mắt sinh đẹp ấy từ từ lăn xuống gò má cô.
Tôi hơi giật mình .
"Cậu sao vậy ?!".
Cô như nhận ra giọt nước mắt ấy vội lấy tay gạt nó đi .Rồi cô mỉm cười.
"Không có gì đâu ,chỉ là vở múa rất đẹp thôi ".
"Thế à".
Tôi lấy khắn tay từ trong túi áo đưa cho cô .
Cô nhận lấy rồi lau nước mắt đang mất khống chế.
Tôi biết điều này nghĩa là gì.
Cô đang luyến tiếc.
Vân Lan ấy mà ,cô có một ước mơ đó chính là trở thành một vũ công ba lê.
Nhưng có lẽ cô cũng biết ước mơ ấy khó đến mức nào .
Cô đã luôn cố gắng mà ,vì đó là ước mơ của cô mà.
Tôi hơi khựng người lại .
"nếu có thể lầm sau chúng ta lại đi xem nữa nhé ".
Cô quay đầy nhìn tôi ,cười dịu dàng .
"Ừ lần sau chúng ta lại đi xem nữa nữa nhé ".
…
Tôi ngồi trên ghế chỉ là lần này đã không có ai ngồi cạnh tôi nữa.
Trên tay tôi là một bó hoa cúc trắng .
Tôi nhìn bó hoa ấy im lặng.
Vân Lan cô ấy không giống với mọi người, cô thích hoa cúc trắng ,bông hoa cúc trắng tinh khôi.
Cô từng nói ,Hoa cúc trắng rất đẹp giống như bộ váy của vũ công ba lê vậy ,thế nên cô rất thích .
Chỉ là tôi biết cô không thích nó chỉ vì nó giống váy của vũ công mà là vì một lý do khác.
một lí do buồn bã hơn.
Tôi cầm lấy bó hoa đứng chờ .
Tôi thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra ,bác sĩ khẽ lắc đầu với tôi.
Tuy đã biết trước nhưng giờ trái tim tôi như bị bóp nghẹn vậy .
Tôi nhẹ gật đầu.
Tồi bước vào cửa phòng bệnh.
Trong phòng bệnh tôi thấy cô.
Cô không còn giống như mọi khi nữa
Thân hình cô gầy gò làm da tái nhợt bộ váy trắng đơn giản trên người cô nay đã thay bằng bộ đồ bệnh nhân xanh trắng.
Trên tay cô là ống truyền dịch .Mái tóc dài của cô đã biến mấy .
À không thật ra mái tóc ấy đã biến mấy từ lâu vì hóa trị rồi những năm qua là do cô đội tóc giả thôi.
Cô nhìn ra ngoài của sổ rồi cô quy lại mỉm cười với tôi.
"Cậu đến rồi".
Chỉ là nụ cười dịu dàng ấy không còn như trước nữa ,tôi cảm nhận được nó gượng ép hơn.
Có lẽ cô đang kìm nén nước mắt của mình ,
Tôi cầm bó hoa đặt bên cạnh cô ,im lặng.
Cô cười với tôi.
"thôi nào tôi còn chưa khóc mà ,sao cậu đã khóc trước rồi ".
Bấy giờ tôi mới nhận ra .
Thì ra mình đang khóc.
Cô nhẹ lau nước mắt trên mặt tôi bằng khăng tay tôi đã đưa cho cô lúc trước.
Dù chỉ là loáng thoáng nhưng tôi có thể thấy được trên cánh tay gầy gò của cô là rất nhiều vết kim tiêm.
Cô từng rất sợ tiêm nhưng có lẽ đến hiện tại cô đã không còn thấy đau nữa rồi.
"Câu có thể kéo rèn cửa cho tôi được không, tôi muốn nhìn bầu trời".
Tôi im lặng đi đến cạnh cửa sổ rồi kéo rèn lên .
Bên ngoài là bầu trời trong xanh và mây trắng .
Cô nhìn bầu trời rồi nhìn tôi.
"Này Lâm Minh cảm ơn cậu nhé ,vì đã luôn ở cạnh tôi suốt 5 năm qua ".
Lời nói đến miệng tôi thì dừng lại .
Cô nắm lấy tay cánh tay tôi cười dịu dàng
"Cảm ơn cậu vì đã viết ra câu truyện đó vì tôi ,nó rất hay ,thật đó ".
Tôi biết cô ấy đang nói đến cái gì .
Tiểu thuyết" Những đêm trăng " đúng vậy, tôi đã viết ra nói vì cô ,để cô có thể vơi đi nỗi đau mà bệnh tật mang lại .
Nhưng mà có lẽ nó đã không thành công .
"thì ra cậu đã biết từ lâu rồi".
"Ừ ,nó đã đồng hành cùng tôi trong 5 năm đau khổ nhất".
"nhưng mà có lẽ hiện tại tôi sắp ,không cảm thấy đau nữa rồi ,tôi sắp được giải thoát rồi".
Tôi nắm lấy tay cô ,nước mắt không kìm được trào ra .
Tôi đã khóc ,khóc như một đứa trẻ vậy .
"Nào đừng như vậy chứ tôi đang cảm ơn cậu mà ".
"Cảm ơn cậu vì đã ở cạnh tôi giây phúc cuối đời như này , nếu không có cậu có lẽ tôi đã không thể sống đến hiện tại. ".
“khụ Khụ Khụ...!,”
Vân Lan đột nhiên ho dữ dội .
Tôi hốt hoảng chạy đi tìm bác sĩ .
Nhưng cô đã dữ tôi lại .Cô lắng đầu.
"Không thể đâu ,tôi muốn ở bên cậu đến giây phút cuối cùng ".
Tôi tuyệt vọng ngồi xụp xuống sàn.
Tôi gào khóc mà không nó được với cô một lời nào .
Đó cũng là lần cuối tôi gặp cô.Một cô thiếu nữ xinh đẹp mãi mãi ở lại vào tuổi 23.
Tôi không thể gặp lại cô nữa rồi.
Lời hứa đi xem biểu diễn của cô cũng không bao giờ có thể hoàn thành.
…
Trong lễ tang của cô tôi cầm một bó hoa cúc trắng đứng trước di ảnh của cô .
Trong ảnh cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài và bộ váy trắng đang mỉm cười rực rỡ.
Tựa như cô chưa từng rời đi vậy.
Vân Lan là một đứa trẻ mồ côi ,cô là một cô gái dịu dàng ,hiền hòa và lạc quan cô đã chống đỡ và chiến đấu với căn bệnh ưng thư trong suốt 5 năm qua ,cuốn sách cô thích đọc nhất là "Những đêm trăng "mà tôi đã viết cho cô .
Cô thích ba lê và có ức mơ trở thành một vũ công ba lê thật thụ ,cô thích đồ ngọt thích ,chạy nhảy vui đùa .
Một người rực rỡ và tốt bụng như vậy đã ra đi vì căn bệnh .
Có lẽ chúa không muốn một người tốt như cô phải chịu đưng cơn đau ấy .
…
Vái năm sau .
Tôi vẫn còn nhớ cô năm gái ấy .
Hiện tại tôi đã mở một tiệm hoa .
Trong đó có loài hoa cô thích .
Hoa cúc trắng .
Giống hiệt như trong "Những đêm trăng "vậy ,tôi có một đứa con trai .
Nhưng tôi không có vợ ,con trai tôi là nhận nuôi .
Tôi đã từng muốn Vân Lan thành nữ chính trong câu chuyện này .
Tôi muốn chúng tôi giống như Bạch Nguyệt và Hà Ảnh vậy có một cuộc sống hạnh phúc đến già .
Nhưng tôi cũng biết điều đó là không thể .
.…
60 năm sau
Tôi đã gần 86 tuổi ,một độ tuổi gần đất xa trời .
Tôi nằm trong phòng bệnh nhìn đứa con trai đã trở thành và có gia đình riêng của mình .
Tôi đã già ,râu tóc điều bạch trắng .
"Này cuộc sống của cậu hạnh phúc nhỉ ,thật tốt ".
Một giọng nói từ hư không truyền đến.
Trong sự mơ hồ tôi đã nhìn thấy bóng hình ấy .
Tôi mỉm cười về phía con trai mình .
"Cha nhìn thấy cô ấy rồi".
Con trai tôi nó kẽ lau nước mắt rồi dẫn vợ cơn ra khỏi phòng bệnh ,để lại không gian yên tĩnh cho tôi .
Sau khi bọn nó đi tôi nhìn về phía cuối giường bệnh .
Đó Là Vân Lan .
Cô vẫn giống như 64 năm trước .Cô mặc bộ váy trắng ấy ,mái tóc đen dài khuôn mặt vẫn vậy .
Cô cười dịu dàng với tôi .
"Ừ cuộc sống của tôi rất hạnh phúc , chỉ là thiếu cậu mà thôi ".
Cô không nói gì từ từ bước đến trước mặt tôi .
"Vậy thì tốt quá ".
Bấy giờ tôi mới có đủ dung khí để nói ra lời nói năm ấy tôi muốn nói với cô .
“....”
Cô không nói gì chỉ lặng lẽ hôn lên cái trán già nua của tôi .
Vân Lan giơ tay về phía tôi .
"Chúng ta đi thôi nào ,hãy đi cùng nhau nhé ".
Tôi giơ bàn tay yếu ớt nắm lấy tay cô .
"Ừ chúng ta đi thôi ".
…
Lời của tác giả : Vân Lan ra đi ở tuổi 23 vì căn bệnh ung thư ,Lâm Minh ra đi ở tuổi 86 vì tuổi già ,sau khi Lâm Minh mất con trai ông đã đặt mộ của ông bên cạnh ngôi mộ của người con gái ông yêu.
Hình ảnh Vân Lan cuối cùng có lẽ chỉ là ảo tưởng của Lâm Minh hoặc có thể đó chính là linh hồn của Vân Lan .
Dù sao đi chăng nữa mọi người cũng hãy tin rằng :Có lẽ ở một thế giới khác hai người sẽ ở bên nhau thật hạnh phúc.
Trích lời nói cuối cùng của Lâm Minh:"Tôi yêu em Vân An ,Nếu có kiếp sau mong rằng chúng ta sẽ ở bên nhau ,mong rằng tôi sẽ lại gặp em sẽ lại yêu em ,mong rằng ta sẽ hạnh phúc ".
Bạch Nguyệt Hà Ảnh đến cuối cùng chỉ là ánh trăng soi dưới nước mà có lẽ Vân Lan và Lâm Minh không thể chạm đến được.