Sau hai ngày lẩn trốn đông tây, Trần Kim Huy tình cờ phát hiện một căn nhà nhỏ bỏ hoang nằm sát bờ sông.
Hiện tại, hắn đang ẩn náu bên trong căn phòng ấy, chỉ dám ra ngoài vào ban đêm để tìm cơ hội trốn tiếp.
Trần Kim Huy dự định sẽ trốn thêm hai ngày nữa, sau đó sẽ tìm cách tiến về thành phố.
Nếu thuận lợi thì tiếp tục men theo đường phía Nam, không được thì liều mình vượt biên trái phép ra nước ngoài.
Lúc này, Vệ Miên đã lặng lẽ tiếp cận căn nhà nhỏ bên cạnh mà không ai hay biết. Cô lấy từ trong túi ra một người giấy.
Người giấy to cỡ bàn tay, điểm đặc biệt là trên đầu dán một đôi sừng dê, trông vừa cổ quái vừa có chút buồn cười.
Vệ Miên khẽ niệm một câu chú.
Chỉ trong chớp mắt, người giấy động đậy.
Nó duỗi người như thể vừa tỉnh ngủ, rồi nhẹ nhàng lật người, nhảy từ tay Vệ Miên xuống, lướt như gió, nhanh chóng chui qua khe cửa.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa mở ra một cách lặng lẽ, không phát ra tiếng động.
Vệ Miên đảo mắt quan sát xung quanh, rồi nhấc chân bước vào trong.
Một phút sau, đồn cảnh sát thành phố Hòa Bình nhận được một cuộc gọi báo án.
Đầu dây bên kia là giọng nói của một cô gái trẻ.
Cô gái chỉ rõ địa chỉ, nói rằng tên tội phạm giết người bị truy nã — Trần Kim Huy — đang bị cô giữ lại tại chỗ, yêu cầu cảnh sát nhanh chóng đến áp giải.
Lúc đầu cảnh sát trực ban còn tưởng mình nghe nhầm. Sau khi xác nhận kỹ lưỡng với đối phương, họ mới dám tin là thật.
Trần Kim Huy bị bắt rồi?!
Lo ngại sẽ xảy ra tình huống bất ngờ, Cục Công An lập tức điều động đội cảnh sát đặc nhiệm, hai xe tuần tra lao nhanh đến địa điểm được cung cấp.
Lúc này, trong căn nhà nhỏ yên tĩnh ấy, Vệ Miên thấy người giấy có sừng dê quay trở lại, nhảy lò cò từ ngoài vào, biết ngay rằng cảnh sát đã đến nơi.
“Đến nhanh thật.” Cô lẩm bẩm.
Cô đứng dậy khỏi sàn nhà, phủi bụi trên quần áo, chỉnh lại cổ áo, sau đó bước ra mở cửa.
Vì thế, đội đặc nhiệm vốn đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, súng ống đã lên đạn, liền bất ngờ chứng kiến cảnh tượng khó tin.
Cánh cửa căn nhà nhỏ trước mặt bỗng nhiên mở ra, từ bên trong, một thiếu nữ mảnh mai xinh xắn bước ra.
Cô gái trông chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi, gương mặt vẫn còn nét trẻ con phúng phính.
Tuy nhiên, sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, có chút tái xanh, tựa như vừa trải qua một việc tốn nhiều sức lực.
Cô yên lặng đứng đó, ánh mắt mỏi mệt nhưng kiên định, thẳng thắn nhìn về phía những người đang chĩa súng vào mình.
Vệ Miên ngáp một cái, thản nhiên nói:
“Người ở bên trong, vào đi.”
Chỉ huy hành động lần này là đội trưởng đội đặc nhiệm — Phạm Văn Thông. Nghe vậy, anh lập tức quay lại ra hiệu cho đội phía sau.
Chẳng bao lâu, đội đặc nhiệm đã bao vây kín căn nhà nhỏ.
Chỉ trừ phía giáp mặt sông là không thể tiếp cận, nhưng bên kia bờ cũng đã có tay súng bắn tỉa mai phục sẵn, sẵn sàng ứng phó mọi tình huống.
Chờ đến khi bộ đàm báo cáo mọi vị trí đã ổn định, Phạm Văn Thông đưa Vệ Miên ra phía sau, rồi dẫn đầu tiến lên mở cửa.
Kết quả, cửa vừa mở ra, đập vào mắt anh là cảnh tượng Trần Kim Huy nằm thẳng cẳng trên mặt đất, bất động.
Phạm Văn Thông khựng lại, trong đầu lập tức dấy lên nghi ngờ:
Chẳng lẽ hắn đã chết rồi?
Thấy biểu cảm của mấy người trong đội, Vệ Miên liền hiểu ra họ đang hiểu lầm. Cô nghiêng người, ló đầu vào trong, thản nhiên nói:
“Chưa chết đâu. Hắn chỉ đang bị tôi dùng lá bùa phong trụ, không thể cử động được thôi.”
Lá bùa?!
Phạm Văn Thông tưởng mình nghe lầm. Nhưng ánh mắt vừa quét qua thân thể Trần Kim Huy thì lập tức nhìn thấy trước ngực hắn đang dán một lá bùa vàng rất bắt mắt.
Quả thật, Trần Kim Huy đang nằm đó không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt đang chớp chớp — rõ ràng vẫn còn sống.
Vệ Miên chỉ vào trong nhà:
“Cử hai người vào là đủ. Nhớ cẩn thận, đừng để rơi lá bùa trên người hắn. Đợi các anh khống chế được hắn rồi thì tháo ra cũng chưa muộn.”
Phạm Văn Thông vẫn bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng chọn hai người và ra lệnh:
“Khống chế hắn.”
Những người còn lại tiếp tục giữ vững đội hình, súng đã lên nòng, sẵn sàng đối phó nếu có biến.
Hai đặc cảnh được chỉ định rút còng tay từ bên hông, tiến lên.
Cho đến khi họ khống chế được Trần Kim Huy, đưa còng vào tay hắn, mọi việc diễn ra thuận lợi đến mức khó tin — không có bất kỳ sự phản kháng hay bất ngờ nào xảy ra.
Lá bùa kia cũng không hề dễ rơi như họ tưởng.
Sau khi chắc chắn Trần Kim Huy đã bị khóa chặt và vô hại, lúc này Phạm Văn Thông mới quay sang nhìn Vệ Miên, hỏi:
“Là cô bắt hắn sao?”
Vệ Miên gật đầu rất tự nhiên, không chút do dự.
Chờ đến khi cảnh sát đưa Trần Kim Huy ra ngoài, cô mới vươn tay, nhẹ nhàng gỡ lá bùa dán trên người hắn xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc, cơ thể cứng đờ của Trần Kim Huy lập tức trở lại bình thường.
Nhìn sang hai đặc cảnh đang giữ chặt hai bên, hắn liền cảm thấy chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững.
Trong đầu hắn lúc này chỉ vang vọng đúng hai chữ.
Xong rồi.